Xác suất chạy trốn khỏi bọn họ quá thấp, trên người cô đầy vết thương, coi như chạy cũng không chạy nhanh được, thậm chí rất có thể hết sức mà ngất xỉu ở trên đường.
Nếu như cô nói với mấy người dân nhiệt tình rằng mình không phải thiểu năng mà là bị bắt cóc, cũng không biết bọn họ sẽ có tin không. . .
Nhưng lúc trong đầu cô hiện lên suy nghĩ này thì một chiếc xe màu đen dừng ở trước mặt cô.
Hướng Thu Vân lộp bộp trong lòng, định đứng lên gọi những người vệ sĩ kia.
Cho dù thế nào, cô rơi vào tay những người vệ sĩ kia cũng tốt hơn là người khác!
Nhưng cô còn chưa kịp phát ra tiếng thì cửa xe mở ra, một người kéo cô lên xe.
Cô không có cơ hội phản kháng, cửa xe đã đóng lại, sau đó chiếc xe rất nhanh rời đi.
Mà những người vệ sĩ và người dân nhiệt tình vẫn đang tìm người.
–
Trong biệt thự.
Chát!
Một bàn tay đánh vào mặt Diêu Thục Phân, sức lực rất lớn, mặt bà ta sưng đỏ, thậm chí khóe miệng còn chảy máu.
Thôi Quân đứng bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, nơm nớp lo sợ lại đau lòng cầm khăn giấy đưa cho bà ta.
Nhưng bà ta vừa cầm lấy thì người kia đã cướp đi rồi ném xuống đất, giẫm mấy lần.
Mặc dù Diêu Thục Phân chịu nhục