Diêu Thục Phân nghĩ vậy thì sau lưng lạnh lẽo, cánh môi run rẩy: “Bộ. . . Bộ trưởng Trâu, không. . . lẽ. . . Có hiểu lầm gì đó chứ?”
“Ông cũng thấy mấy ngày qua Vũ Hào không ra khỏi nhà, uống rượu ở nhà cả ngày, không liên lạc với mấy người bạn tốt. Nó không đến công ty, cũng không qua lại với những người khác, sao chuyện này có liên quan. . . Á!”
Bà ta còn chưa nói xong thì bộ trưởng Trâu đã nắm lấy tóc bà ta, da đầu giống như bị kéo ra, đau muốn chết.
“Bà không biết thật? Hay là giả vờ không biết?” Bộ trưởng Trâu hung ác: “Cậu ta đột nhiên có hành động lớn như thế. . . Diêu Thục Phân, bà dám nói bà không lén báo với cậu ta không?”
Từ lúc mọi chuyện bị lộ, ông ta vẫn luôn nghi ngờ!
Diêu Thục Phân nghe vậy thì mặt trắng bệch vội vàng giải thích nói: “Làm sao có thể? ! Tôi hại chết Hướng Thu Vân, sao tôi dám nói cho nó biết những chuyện đó chứ? Mà những năm gần đây, tôi trung thành với ông thế nào, ông biết rõ nhất sao?”
Bà ta giải thích nhưng không làm cho bộ trưởng Trâu hết nghi ngờ, sắc mặt càng khó coi hơn: “Hiện trường tai nạn như thế, Hướng Thu Vân vẫn chưa chết, tôi có đủ lý do nghi ngờ bà và Hạ Vũ Hào cùng gài bẫy tôi?”
Hướng Thu Vân không chết? !
Làm sao có thể?
Hiện trường tai nạn đã như thế, mà lúc đó cô được đưa tới bệnh viện, không cứu được nữa, đây là sự thật!
Diêu Thục Phân vẫn chưa tiêu hóa được tin tức này thì nghe bộ trưởng Trâu nói tiếp: “Còn biểu hiện của bà. . . Hừ, bà vốn là ảnh hậu, chẳng lẽ bà không biết diễn kịch sao?”
“Bộ trưởng Trâu, ông nghe tôi giải thích!” Bộ trưởng Trâu hiểu lầm bà ta quá sâu,