Chẳng lẽ ông ta không bình tĩnh được nữa?
Hạ Vũ Hào châm chọc cong môi, nghe điện thoại: “Cuối cùng bộ trưởng Trâu đã ra mặt rồi sao?”
Hướng Quân và Lâm Quỳnh Chi nhìn nhau, trên mặt đầy khiếp sợ.
Ý của anh là bộ trưởng Trâu là người đứng sau?
Bộ trưởng Trâu nào?
Bộ trưởng Trâu của bộ công an sao?
“Tôi không đoán sai, cậu là người vẽ ra chuyện này!” Bộ trưởng Trâu đè nén sự tức giận nói.
Hạ Vũ Hào xì một tiếng, đáy mắt lạnh lùng: “Ông đụng vào người phụ nữ của tôi, tôi báo thù cho cô ấy, không phải là chuyện bình thường sao?”
“Tôi thấy cậu thông minh, sẽ không làm chuyện đánh địch bị thương một nghìn còn bản thân tổn thất tám trăm đâu, không đáng.” Bộ trưởng Trâu nói.
Ông ta đang nắm giữ tin tức tập đoàn Hạ Thị có liên quan đến thí nghiệm trên người, nhà họ Hạ không có lợi gì.
Hạ Vũ Hào nắm chặt điện thoại, gằn từng chữ: “Đó là ông cảm thấy không đáng.”
Với anh mà nói, Hướng Thu Vân đáng giá để anh trả giá mọi thứ.
Bộ trưởng Trâu thấy không thể dùng lợi ích nói chuyện với anh, bắt đầu dùng chiêu tình cảm: “Cậu nặng tình như vậy cũng giống như tôi, lúc vợ tôi ba mươi tuổi đã qua đời vì ung thư vú, sau đó tôi không tái hôn, bởi vì tôi chỉ yêu bà ấy.”
“Tôi hiểu rõ cảm giác mất đi người mình yêu thế nào, cũng chưa bao giờ muốn tổn