Cô còn giấu anh trai và chị dâu mình chuyện này!
Yết hầu Hạ Vũ Hào di chuyển, đáy mắt đầy ý lạnh, đột nhiên có chút dự cảm không tốt.
Anh nghe bộ trưởng Trâu tiếp tục nói: “Hạ tổng không trả lời là không tin tôi sao?” Ông cười hai tiếng, thân thiết nói: “Đúng lúc cô Hướng làm khách ở chỗ tôi, Hạ tổng có muốn đến không?”
“!” Con ngươi Hạ Vũ Hào co lại, mí mắt không nhịn được nháy lên: “Hướng Thu Vân chết rồi, anh trai cô ấy còn tự mình đưa đi hoả táng.”
Anh không đoán được bộ trưởng Trâu đang âm mưu gì hay là biết Hướng Thu Vân không chết.
Hướng Quân không nghe thấy bộ trưởng Trâu nói gì, nhưng anh ta nghe anh nói như vậy cũng đoán được, vẻ mặt lập tức khó coi.
“Tôi hiểu ý của Hạ tổng, người chết không thể sống lại, chuyện này chắc chắn không có gì để nói.” Bộ trưởng Trâu nói ra: “Chẳng qua trước đó cô Quan Tương tìm cậu mấy lần, chắc cậu biết nhỉ?”
Hạ Vũ Hào nhíu mày, có thể nhắc đến Quan Tương, chứng tỏ bộ trưởng Trâu đã biết.
Đối phương nói tiếp chứng minh suy đoán của anh: “Hiện trường tai nạn đã như vậy, sao mặt ngọc và lá thư có thể còn nguyên vẹn chứ? Cho nên chỉ có thể một tình huống, lá thư được viết sau đó, lúc ấy mặt ngọc không ở hiện trường.”
“Mà cho dù thái độ của cậu không tốt nhưng cô ta vẫn tìm cậu nhiều lần nói chuyện rửa tiền. Chẳng lẽ Hạ tổng không nghi ngờ vì sao cô ta tốt với cậu sao? Quan Tương, Tương Quan, đồng âm với Hướng Thu Vân.”
Ông ta đã nói đến đây thì chứng tỏ đã biết Hướng Thu Vân còn