Hướng Quân không hiểu cũng xem tin tức, khi thấy một tấm ảnh thì lớn giọng nói: “Đây. . . Đây không phải là ông cụ Hạ sao? Sao ông ta cũng không chết?”
Bọn họ xem thêm mấy tấm ảnh, có thể thấy được ông cụ Hạ đổi xe Lincoln thành xe việt dã. Hai bên đang tìm Hướng Thu Vân thì ông ta đã ngồi xe việt dã rời đi.
Lâm Quỳnh Chi đi theo nhìn mấy lần, cũng khiếp sợ với chuyện ông cụ Hạ không chết, nhưng cô ta quan tâm hơn là chuyện khác: “Hạ tổng, cuối cùng người đưa Thu Vân đi là xe đen, có phải là bộ trưởng Trâu không?”
Bên ông cụ Hạ chỉ có một chiếc Lincoln, còn lại là xe việt dã, mà những người cướp Hướng Thu Vân đi là xe đen, có thể phân biệt rõ ràng.
Chẳng qua Hạ Vũ Hào cũng không trả lời, mà lạnh như băng hỏi bộ trưởng Trâu: “Ông muốn thế nào mới chịu bỏ qua cho cô ấy?”
Bộ trưởng Trâu là người đầy thủ đoạn độc ác, Hướng Thu Vân rơi vào trong tay ông ta thì không có được lợi gì!
“Chuyện phức tạp như vậy không tiện nói qua điện thoại.” Bộ trưởng Trâu nói ra: “Tôi gửi địa chỉ cho cậu, cậu qua đây đi.”
“Cậu nhớ kỹ, chỉ một mình cậu thôi. Nếu tôi phát hiện còn có những người khác đi theo thì cậu đừng mong gặp lại người phụ nữ mình yêu nữa. Lần này là thật.”
Hướng Quân dính sát vào điện thoại của Hạ Vũ Hào nên nghe thấy bộ trưởng Trâu nói, anh ta không đợi Hạ Vũ Hào trả lời đã tức giận nói: “Tôi và họ Hạ cùng đi, nếu ông dám dám đụng đến một sợi tóc của em gái tôi, tôi sẽ giết chết ông!”
Chẳng qua Bộ trưởng Trâu không nghe anh ta nói mà tiếp tục hỏi Hạ Vũ Hào: “Cậu đồng ý không?”
“. . . Được!” Hạ Vũ Hào phát ra từ cổ họng: “Chẳng qua ông nhớ kỹ nếu cô ấy chịu khổ thì tôi sẽ khiến ông hối hận vì đã sống trên đời này!”
Bộ trưởng Trâu cười to hai tiếng: “Hạ tổng cứ bình tĩnh, cô Hướng là khách quý, tôi tiếp đón cô ta còn đến không kịp, sao lại làm cho cô ta