Lái xe bắt đầu cảm thấy chuyện này không đáng tin cậy, làm không tốt thì bọn họ sẽ ngã ở đây. Nhưng chuyện đã đến mức này thì hối hận cũng không kịp nữa!
Hướng Thu Vân mím môi gọi cho Hướng Quân.
Tút–
Trong xe yên tĩnh nên nghe rất rõ.
Tút —
Tiếng thứ hai vang lên, Hướng Quân không kiên nhẫn và hốt hoảng vang lên: “Xin chào, cô là ai?”
“Anh, là em.” Hướng Thu Vân nói.
Bên kia sững sờ một hồi lâu mới lên tiếng: “Thu. . . Thu Vân?”
“Ừm, hiện tại em không kịp giải thích nhiều, anh, anh. . .”
Hướng Quân không chờ cô nói xong đã vội vàng cắt ngang, “Thu Vân, có phải bộ trưởng Trâu bắt em đúng không? Đừng sợ, Hạ Vũ Hào đã qua đó, sắp đến rồi.”
Anh ta nói xong thì bỗng nhiên cao giọng nói: “Bộ trưởng Trâu, tôi biết ông ở bên cạnh! Ông nghe kỹ cho tôi, nếu em gái tôi mất một sợi tóc thì ông đây giết chết cả nhà ông! ! !”
“Anh, tôi không bị bọn họ bắt, mấy người Chu Miểu đã cứu em.” Hướng Thu Vân hỏi biển số xe rồi nói với Hướng Quân: “Anh, bên em không chống đỡ được nữa, anh tìm ngời giúp em một chút.”
Bên kia không có âm thanh.