Ba người không lên tiếng, không ngừng dao động, hiện tại bọn họ để Hướng Thu Vân xuống xe thì chắc chắn không tốt cho cô.
Nhưng nếu cô không xuống xe thì bọn họ cũng phải chịu tội theo.
Bọn họ do dự, Volkswagen bên trái có người nhô ra dùng sức gõ cửa sổ xe.
Tiếng gõ cửa làm cho ba người Chu Miểu run lên.
“Anh mở cửa sổ xe xuống rồi nói với bọn họ rằng anh sẽ lập tức dừng xe.” Hướng Thu Vân nói với người lái xe.
Nếu như bọn họ không dừng thì nói không chừng chiếc xe kia sẽ đụng bọn họ.
Người lái xe gật đầu, lo lắng thấp thỏm lo lắng mở cửa sổ xe định nói chuyện, kết quả người bên kia nói: “Mẹ nó, người của ông già kia rất khó đối phó, anh mau mang người quay về báo cáo kết quả đi, bên kia vừa gọi điện thoại thúc giục. Chúng tôi đi cản người của ông già kia trước!”
Đối phương nghĩ bọn họ là người một nhà.
Người lái xe phản ứng cũng nhanh, lập tức gật đầu, sau đó đóng cửa sổ lại, đồng thời tăng tốc tối đa.
Hai chiếc xe kia không tiếp tục đuổi theo bọn họ nữa mà đi chặn xe Lincoln và mấy xe việt dã.
Bốn người nhìn phía sau kẹt xe thì đồng thời thở dài một hơi.
Chu Miểu co quắp ngồi đó, trên trán đầy mồ hôi lạnh, cô ta quay đầu nhìn Hướng Thu Vân, tâm trạng phức tạp nói: “Không biết nên nói cô may mắn hay là xui xẻo nữa. . .”
“Có lẽ là may mắn.” Hướng Thu Vân không yên lòng lên tiếng, trong đầu