Hướng Quân vội thẳng người lại, lộp bộp nói ra ngọn ngành, “Hạ Vũ Hào muốn nhanh chóng cầu hôn em, trong thời gian ngắn, chúng ta cũng nghĩ không ra ý tưởng lãng mạn nào, liền nhờ một người bạn, tìm một công ty sáng tạo giùm.”
Thanh âm của anh càng ngày càng nhỏ, “Là lỗi của anh, đều là lỗi của anh, anh biết đây là bệnh viện, không nên náo loạn như thế! Đều tại công ty làm quá ẩu, anh nhất sẽ chỉ trích bọn hok. . .”
Cuối cùng đáng thương lắp bắp nói: “Thu Vân, anh biết sai rồi, em đừng tức giận.”
Nếu biết mọi chuyện thành ra như thế, dù thế nào anh cũng sẽ không tìm công ty kia.
Hạ Vũ Hào đưa hoa để Hướng Thu Vân ôm vào lòng, mở hộp đựng nhẫn ra, quỳ một chân lên đất, không hỏi ý kiến của cô, trực tiếp nắm lấy tay cô đeo lên.
Chiếc nhẫn đã sớm chuẩn bị kỹ, kích thước không có vấn đề gì, nhưng gần đây Hướng Thu Vân gầy đi rất nhiều, đeo lên lại hơi lỏng.
“Ba tháng sau kết hôn.” Hạ Vũ Hào đứng lên, khẽ hôn lên trán cô một cái, “Anh và anh trai em đã sắp xếp, đi xin lỗi bệnh nhân và người nhà của họ rồi.”
Hướng Thu vân nhìn chiếc nhẫn trên tay, “Thế nhưng em. . .” Còn chưa nói đồng ý hay không.
“Phải kiểm tra nhiều như thế, chắc em cũng rất mệt, nghỉ ngơi cho tốt. Anh và anh trai em đi trước.” Hạ Vũ Hào tránh đi ánh mắt có vẻ hơi uất ức của cô, gọi Hướng Quân cùng đi.
Hướng Thu Vân, “. . .”
Cô lại cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, muốn gọi Hạ Vũ Hào lại, nhưng còn chưa kịp cất lời, anh đột nhiên bước nhanh hơn, sau khi đi liền đóng của lại.
“Đây… cầu hôn xong rồi sao?” Nhậm Gia Hân líu lưỡi, “Sao anh ta đến hỏi cô có đồng ý hay không cũng không làm vậy?”
Hướng Thu Vân mấp máy môi, xoay chiếc nhẫn trên tay, lại quét mắt nhìn hoa tươi, nến và khí cầu trong phòng, khẽ thở