Khoảng thời gian này, nhờ có Lục Ngôn Sâm chăm sóc Hướng Thu Vân.
Lục Ngôn Sâm hỏi vài câu đơn giản về tình trạng sức khỏe của Hướng Thu Vân, sau đó nói: “Thực ra chân của cô đã không có vấn đề gì nữa, giao cho bác sĩ khác cũng được.”
Anh cười, “Vốn đang tính đợi cô tốt hơn rồi mới đi Mỹ, nhưng bây giờ bên kia giục gấp, hai ngày nữa tôi sẽ xuất phát.”
Hôm nay sau khi nghe nói Hạ tổng cầu hôn cô Hướng, anh liền không tiếp tục tập trung làm việc được nữa. Tránh lún càng thêm sâu, anh nhanh chóng rời đi sẽ tốt hơn.
“Gấp như thế sao?” Hướng Thu Vân nhíu mày, “Khi nào thì anh lên máy bay, tôi muốn đi tiễn anh.”
Nghe vậy, Hạ Vũ Hào ngẩng đầu, môi căng ra thành một đường thẳng, đáy mắt hiện lên vẻ không vui.
Lục Ngôn Sâm hơi liếc Hạ Vũ Hào, ánh mắt lại quay về phía Hướng Thu Vân, “Không cần phiền phức như thế, tình trạng sức khỏe hiện giờ của cô, không nên ra ngoài. Ba mẹ và bác gái đều sẽ đi tiễn tôi, cô không cần lo lắng.”
Hướng Thu Vân mấp máy môi, “Ba tháng sau là hôn lễ của tôi, đến lúc đó bác sĩ Lục…”
“Tôi sẽ đi tham dự.” Lục Ngôn Sâm nhẹ nhàng nói: “Cô Hướng là một trong sô ít bạn tốt của tôi, hôn lễ của cô, ta sẽ tham dự.”
Ba tháng, đủ để chặt đứt tình cảm chớm nở.
Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Thời gian không còn sớm, ta về trước để thu thập hành lý, tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Hướng Thu Vân vẫy tay