“Ừm.” Hướng Thu Vân cũng không để trong lòng, “Nếu cậu thích, thì nói ra, chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng!”
Cô nhìn móng tay vừa làm, không quá hài lòng, bảo chị gái làm móng tháo xuống, đổi một kiểu khác cho cô.
“Ta đối với anh Vũ Hào chỉ là. . . ngưỡng mộ mà thôi, anh ấy rất lợi hại.” Giang Hân Yên cũng không rõ vì sao lại nói như vậy, nhưng cô không muốn để Hướng Thu Vân biết, coo cũng thích anh Vũ Hào.
Hướng Thu Vân gật đầu tán thành, “Anh ấy đúng là rất lợi hại! Học giỏi, đẹp trai, đánh nhau còn giỏi hơn, bây giờ cũng đã vào công ty bắt đầu học tập! Đứa trẻ của bọn tôi sau này chắc chắn sẽ thông minh anh ấy, ôi, Giang Hân Yên, đến lúc đó cậu làm mẹ nuôi cho con của bọn tôi đi!”
Giang Hân Yên thấp thỏm lên tiếng, cảm thấy trong lòng không thoải mái khi nghe những lời này.
“A, đúng rồi!” Hướng Thu Vân bỗng nhiên ngẩng đầu, “Nếu cậu thích Hạ Vũ Hào, cứ nói thẳng, nếu chờ đến lúc tôi thành công theo đuổi anh ấy, cậu mới nói, đến lúc đó thì. . .”
Không chờ cô nói xong, Giang Hân Yên nhẹ nhàng ngắt lời, “Sẽ không đâu. Cậu là bạn thân của tôi, sao tôi lại thích cùng một người với cậu chứ?”
Tinh thần cô căng thẳng, nhưng Hướng Thu Vân vẫn là vẻ mặt không tim không phổi, “Hà hà… Cậu đừng căng thẳng, tôi cũng chỉ nói vậy thôi.”
Sau khi hai người làm móng coi như đã xong, Hướng tHu Vân nghe điện thoại, sắc mặt chợt biến, cầm túi chạy ra ngoài.
“Hạ Vũ Hào đánh nhau với người ta, bọn họ ít người, tôi qua đó đây…”
Tiếng nói vừa dứt, đã không thấy bóng dáng đâu.
Giang Hân Yên đứng lên, câu ‘tôi cũng đi’ kẹt lại cuống họng, lên không được, xuống không xong, cứ như nghẹn trong cổ họng, vỗ cùng khó chịu.
Cô cũng muốn như Hướng Thu Vân đến hỗ trợ cho Hạ Vũ Hào, nhưng lần trước cô chỉ nói giúp Hướng Thu Vân vài câu với người khác, liền bị ba và ông gọi