Lòng Giang Hân Yên hơi nhói lên một cái, Lúc quay sang hai người thì cười nói: “May mà không bị thương nặng, sao lại liều lĩnh thế?”
Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ liều lĩnh, nói xong, còn ra vẻ vô tình liếc mắt nhìn vẻ mặt Hạ Vũ Hào.
Anh đứng lên, để bát cháo sang một bên, đoán không ra cảm xúc gì.
“Như vậy sao lại là liều lĩnh chứ?” Hướng Thu Vân ngồi dậy, đầu cô còn quấn một vòng băng vải, nhìn hơi buồn cười, “Trong tay bọn họ cầm gậy đánh người con trai của tôi, sao tôi có thể nhìn không được. . . ôi, anh làm gì vậy?”
Cô ôm lấy đầu vừa bị vỗ một cái, mặt nhăn lại trừng Hạ Vũ Hào.
“Biết đau, để lần sau nhớ lâu hơn.” Hạ Vũ Hào nhìn cô, mày hơi nhíu.
Cây gậy kia chỉ cần lệch thêm một chút thì có thể khiến cô nguy hiểm tới tính mạng!
Hướng Thu Vân hờ hững văn vẹo, mạnh miệng với anh.
Giang Hân Yên đứng bên cạnh, nhìn hai người ồn ào, cảm thấy mình giống như người ngoài, không thể chen vào.
Anh Vũ Hào không đồng ý ở bên Hướng Thu Vân, nhưng ánh mắt của anh lại không gạt được người khác: Trong mắt anh tất cả đều là Hướng Thu Vân, không thể chứa thêm được ai!
“Hướng Thu Vân, tôi gọt táo cho cậu nhé.” Giang Hân Yên cầm lấy một cái quả táo, dịu dàng nói: “Anh Vũ Hào, anh ăn không?”
Hạ Vũ Hào đặt bát cháo vào tay Hướng Thu Vân, “Tự ăn đi.”
Sau đó nhàn nhạt liếc cô một cái, nói: “Cô ấy không thích ăn táo.”
Trong lúc nói chuyện, anh đứng lên, cầm lấy một quả thanh long, lột vỏ, đưa cho Hướng Thu Vân.
“Anh vừa nhìn liền biết em thích ăn gì, mau thừa nhận anh cũng thích em đi!” Hướng Thu Vân cầm quả thanh long cười ngây ngô, nhét bát cháo vào tay anh, “Em không muốn ăn, chẳng có mùi vị gì cả!”
Hạ Vũ Hào không bắt cô ăn