Đầu óc Giang Hân Yên rối bời, căn bản không biết ra khỏi bệnh viện thế nào, chờ tới lúc lấy lại tinh thần thì đã ngồi trong xe.
“Cô chủ, bây giờ đi đâu đây?” Tài xế hỏi.
Lúc Giang Hân Yên định nói về nhà, khóe mắt liếc thấy anh trai cô, “Phiền chú chờ một lát, cháu vừa nhìn thấy anh.”
Cô nói với tài xế một tiếng, đuổi theo Giang Minh Thắng đang cầm một đống đồ trong.
Giang Minh Thắng mặc một bộ đồ thể thao màu xám nhạt, nhìn rất thanh tú, sáng sủa. Thấy cô, anh không chờ được liền hỏi: “Gặp Hướng Thu Vân chưa?”
“Rồi ạ.”
“Cô ấy thế nào? Bị thương nặng không?” Lúc Giang Minh Thắng truy hỏi vẫn ngẩng đầu nhìn về phía bệnh viện, trên mặt tràn đầy sự lo lắng.
Giang Hân Yên đã quen với biểu hiện của anh, “Không có gì đáng ngại.”
Nghĩ một lát, cô lại thêm một câu, “Anh cũng không cần quá lo lắng, anh Vũ Hào đang ở cùng cô ấy, tối nay sẽ ngủ lại.”
“Hướng Thu Vân vốn vì cậu ta mới bị thương, về tình về lý cậu ta đều nên ở đó!” Một thằng đàn ông, vậy mà còn cần phụ nữ che chở, Giang Minh Thắng nhíu mày, “Em cứ từ từ trở về, anh đi lên xem.”
Anh đã mua ít đồ ăn vặt mà Hướng Thu Vân thích, nếu lạnh thì không thể ăn nữa.
Nói xong, anh liền mang đồ đi.
Giang Hân Yên ở phía sau gọi anh lại, “Anh… ”
“Ừ? Sao thế?” Giang Minh Thắng hỏi.
Giang Hân Yên chớp chớp mi, nhẹ giọng nói: “Hướng Thu Vân vẫn luôn thích anh Vũ Hào, anh làm vậy, có đáng không? Hướng Thu Vân. . . có tốt như vậy không?”
Giang Minh Thắng nhìn cô,