Hạ Y Y từ phòng quản lý đi ra ngoài, nhận được một cuộc điện thoại, nói có người tìm, cô ta đi xuống phòng tiếp khách ở tầng một, người phụ nữ trước mặt mặc trang phục công sở, bộ dáng nhìn qua có vẻ quen thuộc, nhưng không nghĩ ra đã gặp nhau ở đâu.
Hạ Y Y nghi ngờ nói: “Xin hỏi cô là?”
Người phụ nữ kia hào phóng vươn tay về phía cô ta: “Chào cô, tôi là Hứa Chiêu Chiêu, dẫn chương trình đài truyền hình Giang Thành.”
Hoá ra là người dẫn chương trình, khó trách nhìn quen mặt như thế, nhưng đài truyền hình Giang Thành không phải là đơn vị công tác của Khương Nghiên à.
Cô ta tìm đến mình làm gì?
Hứa Chiêu Chiêu mỉm cười ấm áp với cô ta: “Ngày đó tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của cô với phóng viên Khương, nói gì mà giẫm lên máu thịt của trẻ con mà đi lên, hình như còn nhắc đến cảnh sát Lục, tôi nhất thời tò mò, thế nên mới tìm cô hỏi cho rõ ràng.”
Hạ Y Y thờ ơ nói: “Chuyện này thì có gì tò mò, cũng không phải bí mật gì, người của đài truyền hình các cô chắc là cũng biết, tin tức về một vụ tai nạn xe cộ mà phóng viên Khương đưa ba năm trước.”
Hứa Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn cô ta: “Có phải cô nói đến vụ tai nạn Phú nhị đại gây chuyện đụng người rồi bỏ chạy nhưng bị chặn lại đúng không.”
“Đúng vậy.”
“Tin về vụ tai nạn xe cộ kia đã giúp phóng viên Khương trở thành mũi nhọn trong ngành.” Hứa Chiêu Chiêu nhìn về phía cô ta: “Chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình nào đó hả?”
Hạ Y Y nói: “Không có ẩn tình gì, nhưng Phú nhị đại kia là em trai ruột của cảnh sát Lục, sau khi đưa tin, cậu ta không chịu được áp lực dư luận nên đã tự sát.”
***
Kể từ khi tiếp nhận trị liệu tới nay, Khương Nghiên rất ít khi nằm mơ, nếu có mơ thì sẽ mơ tới việc ngoài ý muốn kia.
Hôm đó cô nhận được điện thoại báo tin của quần chúng, nói trên ngã ba cao tốc xảy ra một vụ tai nạn giao thông, người gây chuyện đã bỏ chạy, xe cảnh sát đã bao vây quanh ngã ba, đuổi theo người phạm tội.
Cô từ trên xe taxi đi xuống, thấy người phạm tội kia đang trong trạng thái kích động, chỉ vào cảnh sát càn rỡ hét to: “Các anh không phải muốn bồi thường à.”
Cậu lấy một xấp tiền giấy hồng từ trong ví ra, ném cho cảnh sát: “Ông đây là người có tiền, tất cả đều cho các anh hết, đêm nay ông đây có việc phải đi, các anh tránh ra!”
Một vị cảnh sát giao thông khóa chặt lấy cậu ấn lên xe: “Cậu lái xe khi đang say rượu, va chạm vào một nhà bốn người, bây giờ người bị hại đang được đưa vào bệnh viện, sống chết còn chưa rõ, cất tiền của cậu đi tên nhóc.”
Khương Nghiên cầm máy ảnh chụp lại cảnh này.
Sau đó, khi bản tin này được phát trên TV, chẳng khác nào ném đá làm cả hồ nước dậy sóng, từ khoá Phú nhị đại say rượu lái xe gây tai nạn trở thành hot search, còn có dân mạng tức giận đào ra Phú nhị đại tên là Thẩm Triết, là quán quân giải đua xe việt dã quốc tế năm nay, vừa mới giành chức vô địch quốc tế đã lên cầu vượt đi bão trong lúc say rượu, điều này làm cho dân mạng vô cùng tức giận.
Hơn nữa sau khi biết được một nhà bốn người bị đâm kia, bố qua đời, mẹ bị liệt nửa người, để lại hai đứa nhỏ. Cư dân mạng vô cùng phẫn nộ, nhất thời chửi rủa ác độc, điên cuồng công kích, tất cả khiển trách và tức giận đều đổ lên người Thẩm Triết.
Hội đồng đua xe việt dã quốc tế cũng hủy bỏ tư cách dự thi vĩnh viễn của Thẩm Triết, đứa nhỏ này bị dư luận đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Khương Nghiên chưa bao giờ nghĩ tới, lần đầu tiên cô và mẹ Lục Lẫm gặp mặt, phải lấy thân phận lúng túng như vậy, mẹ của hung thủ gây tai nạn cùng phóng viên đưa tin vụ việc tai nạn, đáng tiếc hai người đều không biết quan hệ giữa họ lại có sự ràng buộc như vậy.
Khi đó Lục Lẫm vào núi tập huấn vẫn chưa về, Thẩm Chi tìm thấy Khương Nghiên, cầu xin cô bỏ qua cho con của mình, hơn nữa còn lấy ra một khoản tiền, hi vọng cô có thể viết một bài báo khác.
Bà nói cho Khương Nghiên, Thẩm Triết là một đứa trẻ ngoan, tuyệt đối không phải là người ác độc như dân mạng nói. Tâm địa nó thiện lương, phẩm hạnh đoan chính, khi còn bé ngay cả một con sâu cũng không nhẫn tâm tổn thương. Đêm hôm đó thật sự chỉ là một việc ngoài ý muốn, thằng bé mắc sai lầm, nhưng nó còn nhỏ, cô không thể phá hủy cả đời thằng bé như vậy!
Khi đó Khương Nghiên vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu, trẻ tuổi nhiệt huyết, số tiền kia làm cô cảm thấy bị sỉ nhục, cô từ chối lời cầu xin của Thẩm Chi, sau đó còn dùng lời chính nghĩa dạy dỗ bà một trận.
“Cậu ấy đã hủy hoại một gia đình, hai đứa trẻ và một người mẹ liệt nửa người, ai sẽ cho họ cơ hội làm lại nửa đời sau?” Giọng nói của cô vô cùng kiên quyết: “Tin tôi viết đều là chân tướng sự việc, không cần nói nữa, dì lấy lại số tiền dơ bẩn này đi, nếu không chuyện này tôi cũng sẽ đưa ra ngoài ánh sáng.”
Khi đó, Thẩm Chi chỉ là một người mẹ đang trong hoàn cảnh tuyệt vọng, ngày nào cũng sống trong lo lắng. Còn khi nào bà bắt đầu căm hận Khương Nghiên, có lẽ chính là ngày thứ ba sau khi bà tìm người bảo lãnh cho con hậu thẩm vấn, con trai bà đã cắt cổ tay tự sát.
Ngoài phòng cấp cứu, Khương Nghiên vội vã chạy tới, Thẩm Chi từ chỗ ngồi đứng bật dậy, lao về phía cô, tặng Khương Nghiên hai cái tát đến ngây người.
Thẩm Chi chỉ tay về phía cô, giọng nói tức giận đến run rẩy: “Tất cả đều do cô làm hại, nếu như con tôi có mệnh hệ gì, tôi có chết cũng sẽ không bỏ qua cho cô.”
Một giây sau, Khương Nghiên bị một đôi tay kéo mạnh ra phía sau, cô ngẩng đầu, thấy bóng lưng dày rộng của Lục Lẫm.
Anh vừa mới từ doanh địa tập huấn vội vã trở về, ngay cả quần áo cũng chưa thay, người mặc cảnh phục ngập sự phong trần mệt mỏi.
“Tại sao con...”
“Mẹ, mẹ làm gì vậy.”
Chuyện xảy ra sau đó, Khương Nghiên không muốn nhớ lại, hai cái tát kia đã hoàn toàn khiến cô tỉnh mộng, đối mặt với mẹ Lục Lẫm, còn cả em trai ruột của anh, Khương Nghiên thật sự không thể nói ra được một câu.
Lục Lẫm là người đàn ông của cô, nếu vậy... Người mắc sai lầm cũng là em trai của cô! Giống như Khương Trọng Thần vậy, nhưng cô lại đích thân đẩy đứa nhỏ đến cận kề cái chết.
Phán quyết được đưa ra, Thẩm Chi phải bồi thường cho gia đình kia một số tiền lớn, hơn nữa còn phải chịu trách nhiệm chi tiền cho hai anh em nhà kia ăn học, đối với Thẩm Chi mà nói việc này không tính là gì, mà người tự sát không thành là Thẩm Triết bị kết án năm năm tù.
Năm năm, đời người có bao nhiêu lần năm năm tuổi trẻ chứ.
Thẩm Chi không có chỗ phát tiết, chỉ có thể trút toàn bộ tức giận lên người Khương Nghiên, bà hận cô, hận vào trong xương tủy.
Khoảng thời gian này, Lục Lẫm sống rất khó khăn, Khương Nghiên lại càng đau khổ hơn. Hai người luôn tránh né chuyện này, giữ kín như bưng.
Không ai nói lời chia tay, không bỏ được nhau, nhưng đã xuất hiện khoảng trống, không thể nào xoá nhoà, mỗi một lần gặp mặt, ăn cơm, xem phim, hai người vẫn như trước đây, nhưng rõ ràng lúc nói chuyện đã khách khí hơn rất nhiều.
Hai người một khi đã khách khí, quan hệ
cũng dần có sự thay đổi.
Khương Nghiên muốn nói lời xin lỗi với Lục Lẫm, thật sự xin lỗi không phải cô chưa từng nói, nhưng Lục Lẫm luôn nói, em không sai, người sai là Thẩm Triết.
Nhưng anh vẫn còn trách cô.
Nửa năm sau, đơn vị gửi xuống danh sách phân công phóng viên đến Trung Đông, Khương Nghiên đóng dấu vào đơn xin đi. Đêm hôm đó, Khương Nghiên duỗi tay ôm lấy hông của anh, sau lại sờ so/ạng bụng anh, đó là một tín hiệu.
Lục Lẫm xoay người lại ôm lấy cô, sau đó bắt đầu một màn dạo đầu vuốt ve ôm hôn rất dài, nhưng vì trong lòng hai người còn chứa nhiều tâm sự, cảm xúc không thể nào thăng hoa được.
Trong bóng tối, Lục Lẫm tốn rất nhiều sức, cũng không thể hưng phấn, tim Khương Nghiên dần dần nguội lạnh.
Quá khứ trước đây của hai người tốt đẹp biết bao, cho dù chỉ nằm cùng nhau, không làm gì cả, cảm giác hưng phấn này cũng có thể tràn ngập toàn thân.
Cô đẩy anh ra, sau đó quay người đi, cắn chăn đơn bắt đầu nức nở, người bên cạnh gối đầu lên cánh tay nằm thẳng, không nói một lời.
Ngày hôm sau, Khương Nghiên trình đơn lên. Sau hai tuần, không có bất kỳ thông báo nào, cô đi.
Trước khi máy bay cất cánh, cô gọi điện thoại cho Lục Lẫm, lúc đó Lục Lẫm đang làm nhiệm vụ, xe cảnh sát chạy nhanh trên đường cao tốc, tiếng gió gào thét.
Anh thấy cuộc gọi đến từ cô, do dự gần mười mấy giây mới nhấc máy.
Đầu bên kia điện thoại thật lâu cũng không nghe thấy giọng nói của cô.
Lục Lẫm “Alo” một tiếng.
Cô đứng trước cổng kiểm tra, che miệng, nước mắt rơi lã chã, thấm vào kẽ ngón tay.
“Em muốn nói gì để buổi tối trở về rồi hẵng nói.” Anh dịu dàng nói: “Bây giờ anh đang có việc bận.”
Trước khi cúp điện thoại, anh nghe thấy rõ ràng bên kia dường như nức nở một tiếng rồi đột nhiên im bặt.
Sân bay truyền đến lên tiếng thông báo, Lục Lẫm chưa kịp nghe rõ, điện thoại đã bị cúp.
Đầu óc đột nhiên ngây ngốc, tay không kìm được run lên, anh nói với Tiểu Uông: “Dừng xe.”
“Hả, anh đùa em đấy à.” Tiểu Uông xem thường.
“Tôi bảo cậu dừng xe lại!”
Lục Lẫm đột nhiên bùng nổ khiến Tiểu Uông cùng vài nhân viên cảnh sát trên xe giật nảy mình.
“Anh nổi điên gì thế.” Tần Lâm trầm giọng nói: “Đây là đường cao tốc, đầu óc anh hỏng mất rồi à?”
Lục Lẫm bắt đầu điên cuồng gọi cho Khương Nghiên, nhưng đầu bên kia chỉ có tiếng nhắc nhở, điện thoại đã tắt.
Anh đấm mạnh một cái lên cửa sổ xe, gào lên một tiếng trầm khàn, cả người hoàn toàn rúc vào một góc.
Đợi đến khi Lục Lẫm vội vã chạy tới sân bay, đã qua ba giờ, máy bay đã sớm rời đi.
Cô đi rồi.
Khi đi ra sân bay, thậm chí Lục Lẫm còn cảm thấy tim mình trống rỗng, nó đã sớm bay theo gió mất rồi.
Sau đó không phải anh không từng nghĩ đi tìm cô, nhưng tìm được rồi thì có thể thế nào, hai người còn có thể trở lại như thời còn học đại học sao, chỉ sợ là không thể.
Hai người không nói chia tay, nhưng cho dù có ở chung một chỗ, bằng mặt không bằng lòng, duy trì một mối quan hệ không còn thân mật như vậy đã sử dụng hết những điều tươi đẹp trong quá khứ của hai người.
Hồi ức, luôn không chịu buông tha để người sống yên ổn.
***
Khương Nghiên cảm giác phía sau có người cử động, từ trong giấc mơ tỉnh lại, Lục Lẫm đang kéo vạt áo cô ra, chen chúc vào bên trong.
Đã mệt lả như vậy, anh còn muốn thế nào.
Khương Nghiên mơ mơ màng màng “Ưm” một tiếng, khuỷu tay huých huých anh.
“Anh làm gì thế.”
“Anh vừa mới mơ một cơn ác mộng.” Lục Lẫm vén tóc cô lên, môi đặt vào gáy cô: “Mơ thấy ông đây không cứng với em được.”
Khương Nghiên cười khẽ: “Vậy chắc chắn là một cơn ác mộng đáng sợ.”
Lục Lẫm kéo cô ra, dùng sức chen chúc vào bên trong, giống một đứa bé không chịu thua: “Mẹ kiếp.”
Khương Nghiên vươn tay ra sau vuốt v/e anh, vô cùng ngoan ngoãn.
Cô nói: “Đúng là không được rồi.”
“Mẹ kiếp.”
“Anh đừng nói sau này cũng không được đấy nhé.”
“Em thử đi rồi biết.”
Lục Lẫm lên cơn, đặt cô ở dưới thân bắt đầu bôn ba gian khổ.
Khương Nghiên bị anh đè đến mức thở không nổi, đẩy anh ra: “Sao anh không nhìn xem trong khoảng thời gian này anh đã muốn bao nhiêu lần, cơ thể có làm bằng sắt cũng không chịu được, nghe lời em, đừng lộn xộn nữa.”
Lục Lẫm còn lâu mới nghe lời, anh dẫn dắt tay Khương Nghiên vuốt ve mình: “Em trêu chọc nó đi.”
“Không đâu, nếu làm hỏng cơ thể anh rồi, em chịu trách nhiệm thế nào?”
“Không cần em chịu trách nhiệm.”
“Không cần em chịu trách nhiệm, vậy tương lai không phải là em chịu khổ sao.”
Tay Lục Lẫm nắm lấy tay cô khẽ vuốt mình, cười nói: “Em còn nghĩ đến lâu dài cơ đấy.”
Đầu ngón tay Khương Nghiên rất linh hoạt, giọng cô hơi khàn khàn từ tính: “Biển rộng sông dài, em muốn cùng anh Lục Lục có một tương lai dài lâu.”
Dưới sự trêu chọc vuốt ve của cô, cậu nhỏ từ từ ngẩng đầu lên.
Đúng là lời âu yếm sẽ có hiệu quả, Lục Lẫm nói: “Em nói thêm mấy câu nữa đi.”
Khương Nghiên vươn tay ôm lấy cổ anh, nói: “Ba năm trước xảy ra chuyện như vậy, chúng ta đều cố gắng, nhưng thật sự rất khó.”
Trong bóng tối, Lục Lẫm im lặng không nói
“Khi đó, anh Lục Lục thật sự không được, đúng không.”
“Chẳng qua là trong lòng có tâm sự khó bỏ.” Anh giải thích: “Khi đó, em xin lỗi anh, anh nói em không cần xin lỗi, em không sai, thực tế em cũng không thật sự có cảm giác xin lỗi, mà anh cũng không thật sự cảm thấy em làm đúng, chỉ là chúng ta không muốn nói ra mà thôi.”
“Khi đó mỗi ngày em đều sợ, sợ sau này chúng ta cứ tiếp tục tình trạng này, càng chạy càng xa, thay vì như vậy, không bằng em ra đi trước.”
“Em đừng nói nữa.” Lục Lẫm hôn lên môi của cô: “Đừng nói đến những thứ này, sau này chúng ta sẽ ổn thôi.”
“Vâng.”
Cảm xúc thăng hoa, anh vỗ vỗ mông tròn của cô: “Có thể đi lên rồi!”
“Đi cái gì mà đi! Đi xuống! Này!”