Tẫn Hoan - Xuân Phong Lựu Hỏa

Sars


trước sau

Khương Nghiên trở lại văn phòng của ban tin tức, vừa mới ngồi xuống, đã cảm nhận được ánh mắt mọi người xung quanh nhìn cô đầy ẩn ý. 

Mọi người bàn tán xôn xao, nhưng khi thấy cô cầm cốc cà phê đi vào lại lập tức xoay người im miệng không nói gì. 

Cả buổi sáng, không khí trong phòng làm việc rất kỳ lạ. 

Khương Nghiên trở lại chỗ ngồi, Vân Thái đi tới nói khẽ với cô: “Tối hôm qua có một đồng nghiệp ẩn danh đăng chuyện của chị lên diễn đàn thảo luận đấy.” 

“Thảo luận chuyện gì.” 

Vân Thái chần chừ một chút, sau đó lấy di động ra mở cho Khương Nghiên nhìn. 

“Mọi người còn nhớ rõ vụ án Phú nhị đại lái xe trong lúc say rượu ba năm trước không? Hôm qua tôi lật lại tin tức ngày đó, cảm giác có chút một lời khó nói hết.” 

“Cái tay đua xe gây tai nạn kia, sau đó cậu ta còn tự sát đấy.” 

“Tuổi khá nhỏ, lúc ấy mới mười chín tuổi hay sao ấy, còn đang đi học mà.” 

“Tôi xem bản tin kia, cảm thấy bản tin không được khách quan, có khuynh hướng thiên về cảm xúc.” 

“Thế à?” 

“Đợi lát nữa, tôi gửi cho mọi người xem một chút.” 

【 Người ẩn danh sử dụng tải lên một đoạn video. 】 

Đoạn video này phát lại cảnh Khương Nghiên đưa tin tại hiện trường, trong video, thái độ của chàng trai trẻ kia vô cùng kiêu ngạo, chỉ vào cảnh sát chửi ầm lên, muốn lên xe lái đi. 

Mà Khương Nghiên khá sắc bén, chất vấn vô cùng khí phách khiến chàng trai trẻ kia gần như á khẩu không trả lời được, khiến cậu càng thêm lúng túng. 

Khi đó, Khương Nghiên thấy cậu không có chút hối hận nào, còn khoe gia thế của mình, nói bao nhiêu tiền cậu cũng bồi thường được, điều này làm cho Khương Nghiên càng giận dữ. 

Khi đó cô vừa mới tốt nghiệp, bước vào sự nghiệp báo chí, hăng hái muốn đưa tất cả tội ác phơi bày ra ánh sáng, cho thế giới một cán cân công lý. Đối mặt với vận mệnh bi thảm của người bị hại, thấy Thẩm Triết không biết hối cải, Khương Nghiên thật sự tức giận. 

Thế nên khi đưa tin, tâm trạng quả thật rất kích động. 

“Mọi người không cảm thấy đoạn tin tức này mang rất nhiều cảm xúc kích động à, tôi và bị người hại không quen không biết nhưng lại cảm thấy tức giận.” 

Trong diễn đàn im lặng vài giây, có người nói: “Chàng trai trẻ kia, đúng là có chút quá đáng.” 

“Nhưng dù sao cũng chỉ là đứa bé mười chín tuổi, phóng viên chúng ta khi đưa tin cần phải báo cáo chi tiết sự việc, chứ không phải xen lẫn cảm xúc của mình vào bên trong.” 

“À, quả thật có phần không chuyên nghiệp, nhưng lúc ấy phóng viên Khương vừa mới tốt nghiệp, tham gia công tác không lâu.” 

“Lúc ấy dân mạng xem được bản tin này, bọn anh hùng bàn phím trên internet còn đào mộ, đưa hết thông tin về thân phận cậu ta ra ngoài ánh sáng, khiến cậu ta phải tự sát, không thể lấy cái cớ không có kinh nghiệm để bao che cho quá khứ được.” 

“Công nhận.” 

“Tôi nghe nói, người gây tai nạn là em trai ruột của bạn trai phóng viên Khương, nói dễ nghe, cái này gọi là đại nghĩa diệt thân, còn nói khó nghe một chút, cái này gọi là mất hết tính người.” 

“Cũng không thể nói như thế được.” 

“Cho dù là vì sự nghiệp của mình, người bình thường cũng không ra tay tàn nhẫn được như vậy.” 

Tống Hi Văn: “Chuyện đã qua ba năm, bây giờ lôi ra nói lại làm gì, rảnh rỗi quá nhỉ, công việc hoàn thành xong hết rồi hả?” 

Anh ấy vừa mở miệng đã kết thúc cuộc nói chuyện trong diễn đàn, mọi người ngượng ngùng không nói thêm gì nữa. 

Khương Nghiên trả điện thoại cho Vân Thái, nói: “Cám ơn em.” 

Vân Thái lo lắng nhìn cô: “Chị đừng quá để ý nhé.” 

Khương Nghiên ngồi xuống, thờ ơ uống cà phê: “Tất nhiên chị sẽ không để ý.” 

Người khác thấy cô thế nào, cô tuyệt không quan tâm. 

Buổi chiều, một nữ thực tập sinh mới đến không lâu đi tới bàn Khương Nghiên, ném cho nàng một tập giấy tờ: “Chị Khương, chị sửa lại bản thảo cho tốt đi.” 

Khương Nghiên nhìn tập giấy tờ nằm tán loạn trên bàn, gằn giọng nói: “Đứng lại.” 

“Sao thế?” 

Khương Nghiên ngẩng đầu nhìn cô ta: “Cô có điều gì không hài lòng với tôi.” 

Nữ thực tập sinh kia ngượng ngùng cười khan: “Không có gì đâu chị Khương.” 

“Cô sắp xếp lại một lần nữa cho tôi.” 

Ánh mắt đồng nghiệp xung quanh vô tình hay cố ý liếc lại đây, lấy thái độ sống chết mặc bay xem kịch vui, mặt nữ thực tập sinh kia biến sắc: “Em đã xếp gọn rồi mà.” 

Khương Nghiên chỉ tay vào đống giấy tờ trên bàn: “Lộn xộn như vậy mà gọi là xếp gọn hả?” 

Dù sao nữ thực tập sinh cũng là người trẻ tuổi, cuối cùng không kiềm chế được: “Chị kiêu ngạo cái gì, không phải giẫm lên máu thịt người ta mà đi lên sao, lại còn là em trai ruột của bạn trai mình, người lạnh lùng vô tình như thế, bảo sao có thể ở lại Trung Đông ba năm.” 

Cả phòng làm việc nháy mắt yên tĩnh lại, đồng nghiệp hóng chuyện xung quanh vội vàng thu ánh mắt về, giả vờ làm việc của mình. 

Bầu không khí nhất thời trở nên lúng túng. 

Nữ thực tập sinh vừa nói xong những lời này lập tức hối hận, nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, đã không còn đường cứu vãn, cô ta cũng chỉ có thể gượng cười, không để cho mình quá mất mặt.  

Khương Nghiên chậm rãi hỏi: “Cô nói xong chưa?” 

Nữ thực tập sinh ngẩn người. 

Khương Nghiên chỉ vào đống giấy tờ trên bàn: “Nói xong rồi thì sắp xếp chỗ giấy tờ này lại một lần nữa cho tôi.” 

Nữ thực tập sinh tức giận nhặt tập giấy tờ lên, xếp ngay ngắn từng tờ thành một xấp thật dày rồi đưa cho Khương Nghiên một lần nữa. 

Khương Nghiên liếc cô ta một cái, bình tĩnh nhận lấy, mở ra lật xem. 

Thấy nữ thực tập sinh vẫn còn đứng bên cạnh mình, cô không ngẩng đầu, nói: “Không có công việc phải làm sao mà còn đứng ở đây.” 

Nữ thực tập sinh nghĩ cô sẽ nổi giận với mình, cho nên nhất thời không dám đi đâu, nghe cô nói như thế, cô ta ngẩn người: “Hả?” 

“Hả cái gì.” 

Nữ thực tập sinh không nghĩ tới cô có thể dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy: “Lời em vừa mới nói, chị không định đáp lại à?” 

Lúc này Khương Nghiên mới ngẩng đầu, hỏi: “Vừa rồi cô nói cái gì?” 

“Em nói...” 

Nữ thực tập sinh kia còn chưa nói ra miệng, Vân Thái đã tranh thủ lôi cô ta đi: “Bên tôi còn mấy tờ bản thảo cần duyệt, cô sang đây nhìn xem.” 

Trong phòng nghỉ vắng vẻ, nữ thực tập sinh hất tay Vân Thái ra, khó chịu nói: “Cô kéo tôi làm gì.” 

Vì hai người cùng là thực tập sinh, bình thường cũng nói chuyện nhiều hơn một chút, Vân Thái nói với cô ta: “Còn trách tôi, vừa rồi chị Nghiên rõ ràng đã cho cô bậc thang để xuống.” 

“Chị ta cho tôi bậc thang lúc nào, có mà chị ta cố tình khiến tôi không xuống nước được.” 

“Nếu thật làm cô không xuống nước được thì cô còn có thể êm đẹp đứng ở đây à?” Vân Thái nói: “Cô với chị ấy không có thù hận gì, không duyên không cớ chọc vào nỗi đau của người ta, bây giờ còn trách chị ấy không cho cô mặt mũi à.” 

“Tôi không ưa gì chị ta cả, trước đây tôi còn rất tôn kính chị ta, nhưng tối hôm qua sau khi biết vụ việc trên diễn đàn, tôi lại thấy bất bình thay chàng trai trẻ kia, chị ta thật là quá đáng, người làm phóng viên như chúng ta chẳng lẽ không nên đưa tin đúng với chân tướng sự việc hay sao, tại sao có thể chứa cảm xúc riêng của mình như vậy, cái kiểu bẻ cong sự thật này, dắt mũi luồng dư luận không rõ chân tướng, làm tổn thương người khác, chị ta đã làm bẩn nghề phóng viên chân chính.” 

“Đúng vậy, chính cô nói, làm nghề này quan trọng nhất là đánh giá khách quan, nhưng cô có dám nói hành động vừa rồi của mình không chứa thành kiến hay không? Khi sự việc xảy ra cô đâu có ở đấy, chỉ bằng vài lời bàn tán của thiên hạ mà cô tự cho là mình đúng rồi đi chỉ trích người khác hả? Cô nghĩ chị ấy là người lạnh lẽo vô tình, vậy cô đã từng đi tìm hiểu chị ấy chưa?”

Những lời này của Vân Thái làm nữ thực tập sinh á khẩu không trả lời được, cẩn thận nghĩ lại, quả thật, người muốn giữ vững quan điểm và suy nghĩ của bản thân, không bị lời nói bên ngoài ảnh hưởng, thật ra không hề dễ dàng.

Cô ta ngượng ngùng nói: “Có phải tôi nên đi xin lỗi chị ấy hay không?”

Vân Thái nói: “Không
cần đâu, chị Nghiên không thích so đo, nếu không vừa rồi cũng không bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy.”

“Vậy chị ấy có thể gây khó dễ với tôi hay không?” Khuôn mặt của nữ thực tập sinh tràn ngập lo lắng.

“Chị Nghiên không phải loại người như vậy.”

Vân Thái đã tiếp xúc nhiều với Khương Nghiên, cô ấy hiểu cô, nếu có chuyện gì, chỉ khi đã bày ra rõ ràng ngay trước mặt mới nói, chứ không ngấm ngầm ngáng chân sau lưng người khác, cô làm việc vô cùng quang minh chính đại.

Cô ấy vỗ vỗ bả vai nữ thực tập sinh: “Đừng quá lo lắng.”

Trước khi tan sở, Tống Hi Văn triệu tập mọi người mở họp, công bố một việc vô cùng nghiêm túc: “Hôm qua, bệnh viện Giang Thành đã xác nhận xuất hiện virus Sars (1).”

Anh ấy vừa dứt lời, phòng họp yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở không khí.

Virus Sars có một thời gian đã lây lan ra khắp thế giới, sau khi nhiễm bệnh, ban đầu người bệnh sẽ nóng lên, ho khan, nhức đầu, cơ thể đau nhức…, đến kỳ giữa sẽ xuất hiện triệu chứng buồn ngực và khó thở, người bệnh nặng thậm chí sẽ bị tổn thương cơ tim dẫn đến suy tim.

Có thể nói gần đây quốc gia xuất hiện khá nhiều bệnh truyền nhiễm, Khương Nghiên nghe nói tỉnh ngoài có một số trường hợp mắc Sars đã tử vong.

Giang Thành nằm an phận trong một góc nhỏ, khi Sars đang tàn sát cả nước thì ở đây vẫn chưa phát hiện ra ca nhiễm bệnh nào, không nghĩ tới nhanh như vậy bệnh viện đã xác nhận dịch Sars đang lây lan.

“Trong khoảng thời gian này, có thể sẽ có thêm nhiều ca nhiễm bệnh, chính phủ cũng sẽ tăng cường kiểm tra các bến xe, nhà ga, chúng ta cần phái phóng viên đi theo để cập nhật thông tin mới nhất về dịch Sars.” Tống Hi Văn ngẩng đầu nhìn tùng người đang ngồi trước bàn làm việc.

“Các vị đang ngồi ở đây, có ai tự nguyện đi theo không?”

Cả phòng làm việc chợt yên tĩnh đến lúng túng, ai cũng cúi đầu, có người lơ đãng lật xem giấy tờ trong tay, có ánh mắt trốn tránh, không ai mở miệng nói chuyện.

Khương Nghiên xoay bút trong tay, quay xung quanh một vòng, đang định giơ tay, lại nghe thấy Tống Hi Văn nói: “Virus Sars lây truyền rất nhanh, trước đây có rất nhiều phóng viên và bác sĩ bị phơi nhiễm, không thể cứu được.”

Khương Nghiên lén rụt tay về.

Nghe những lời này của Tống Hi Văn, con mẹ nó ai không muốn sống mới dám đi.

“Nhưng đây là công việc tuyến trên, không thể không có ai làm, nếu không người dân làm sao biết được tình hình dịch bệnh.”

Vương Hoài Xuân nói: “Chúng ta có thể giao cho đối thủ cạnh tranh làm, ví dụ như  kênh truyền hình quả táo hay kênh truyền hình quả nho chẳng hạn.”

Tống Hi Văn nói: “Cậu tính toán khá lắm, coi như làm suy yếu lực lượng quân địch rồi.”

Mọi người khẽ nở nụ cười, không khí thoải mái hơn rất nhiều.

Vương Hoài Xuân nói: “Tôi nói đùa thôi, nếu thật sự không có ai thì tôi làm cũng được, nhưng có thể phát thêm lương tăng ca không?”

Tống Hi Văn sảng khoái nói: “Được thôi, suy nghĩ đến chỉ số nguy hiểm của công việc, tôi có thể phát thêm cho mọi người số tiền thích hợp.”

Khương Nghiên chậm rãi nói: “Có trọng thưởng tất có người dũng cảm, nhìn vào số tiền tăng ca, tôi xin làm một người dũng cảm.”

Có người đi đầu nên sau đó có thêm mấy đồng nghiệp giơ tay.

Tống Hi Văn liếc qua Hứa Chiêu Chiêu, tối qua cô ta chơi trò bỏ đá xuống giếng, bây giờ lại cúi đầu nhìn điện thoại, đúng là hèn nhát.

“Được rồi, ngày mai bắt đầu nhé, Khương Nghiên cùng Tiểu Vương và một số người khác đi chạy tin, lát nữa tan làm thì ở lại, tôi sẽ bố trí một số bệnh viện, nhà ga trọng điểm cho mọi người.”

Tối đến, trước khi đến nhà Lục Lẫm, Khương Nghiên ghé qua một hiệu thuốc mua mấy túi rễ Bản Lam (2).

Lục Lẫm vừa về nhà, giày còn chưa kịp cởi, Khương Nghiên đã vội rót nước rễ Bản Lam đưa cho anh: “Vừa khéo, nhân lúc còn nóng anh mau uống đi.”

“Em định chữa gì đấy?”

“Sars ạ.” Khương Nghiên đưa cốc đến bên miệng anh: “Tin tức chính thống đấy, Giang Thành đã xác nhận có dịch Sars, loại virus này lây truyền qua đường hô hấp, tính lây bệnh cực mạnh, hơn nữa tỉ lệ tử vong rất cao, vô cùng đáng sợ.”

Lục Lẫm vào nhà, Khương Nghiên đuổi theo anh, định ép anh uống rễ Bản Lam.

Lục Lẫm nhận lấy cái cốc, cau mày nói: “Anh uống thứ đồ chơi này liệu có hiệu quả không?”

“Trên mạng nói uống cái này giúp tăng cường sức đề kháng, em không biết có đúng không, anh thử một chút đi, coi như để em yên tâm.”

Lục Lẫm uống một hớp, xoay người lại ôm lấy hông của cô: “Anh cảm thấy vận động nhiều cũng có thể tăng cường sức đề kháng mà.”

Khương Nghiên đẩy anh ra: “Này này, anh bị thần kinh à.”

“Anh không đùa đâu.” Anh ôm chặt hông của cô, miệng gặm xuống: “Một ngày không gặp em, anh sắp chết đến nơi rồi.”

Khương Nghiên đẩy ra: “Anh uống thuốc đi đã.”

Lục Lẫm quay đầu lại uống một hơi cạn sạch cốc nước rễ Bản Lam, sau đó bế bổng cô đi đến bên giường.

“Anh phải ăn cơm đã.” Khương Nghiên nói: “Thức ăn sắp nguội rồi.”

Lục Lẫm kéo tay cô: “Ngày mai anh phải đến Bắc Kinh công tác, chừng mấy ngày nữa mới về, tối nay em ngoan ngoãn một chút đi.”

Hết chương 48

(1) Hội chứng hô hấp cấp tính nặng (tiếng Anh: Severe acute respiratory syndrome; viết tắt: SARS) là một chứng bệnh hô hấp ở con người gây ra bởi một loại virus mang tên virus SARS. Giữa tháng 11 năm 2002 và tháng 7 năm 2003, dịch SARS bùng phát ở Hồng Kông, lan tỏa toàn cầu và gần như trở thành một đại dịch, với 8422 trường hợp và 916 trường hợp tử vong trên toàn thế giới (10,9% tử vong) theo Tổ chức Y tế Thế giới. Chỉ trong vòng vài tuần lễ, SARS lan từ Hồng Kông sang lây nhiễm nhiều người khác tại 37 quốc gia trên thế giới vào đầu năm 2003. (Nguồn Wikipedia)

(2) Rễ Bản Lam (hay còn gọi Bản lam căn) là tên thuốc trong y học cổ truyền của rễ cây tùng lam, thuộc loài thực vật. Lá gọi là lá đại thanh, cũng có thể làm thuốc. Vị thuốc có tính hàn, vị đắng, lợi về kinh tâm, vị. Có công hiệu thanh nhiệt, giải độc, mát gan, tiêu viêm, giảm ho, long đờm, mát phổi, chữa các chứng bệnh phong nhiệt thấp độc, đau đầu, sốt cao, họng sưng rát, tâm phiền, miệng khát, chảy máu cam, đại tiện táo, phát ban, các bệnh viêm gan cấp và mạn tính… (Nguồn Suckhoedoisong)

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện