Tắm rửa xong, Chu Hạo ra khỏi phòng tắm, lúc mở cửa còn mang theo một làn sương mù.
Cậu chỉ mặc một chiếc quần ngủ màu xám, phần trên để trần, mái tóc ướt sũng, những giọt nước theo đuôi tóc nhỏ giọt xuống bả vai, cuối cùng biết mất giữa ngực và bụng.
Điện thoại di động trên bàn không ngừng rung, Chu Hạo cầm lên nhìn thoáng qua người gọi đến, rồi nghe máy : "Alo."
Giọng nói vui mừng của con gái lập tức phát ra từ đầu dây bên kia: "Chu Hạo, là tớ, tớ là Đường Á Nam."
"Tôi biết." Chu Hạo quay lại phòng tắm, dùng khăn khô lau tóc.
Đường Á Nam nằm trên giường, ánh mắt nhìn chăm chú trần nhà: "Vừa rồi cậu làm gì vậy, sao tớ gọi lâu thế mà cậu không bắt máy?"
Chu Hạo im lặng vài giây: "Đi tắm."
"Ồ, tớ nói mà, tớ còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì chứ."
Chu Hạo nhíu mày, vắt cái khăn hơi ướt lên thành ghế: “Tôi thì có thể xảy ra chuyện gì?”
“Ai biết được, nửa đêm nửa hôm như này, ngày nào cậu cũng đi đường đêm về nhà.
Cậu có nghe câu đi đêm lắm ắt có ngày gặp ma chưa."
Chu Hạo nhất thời không nói nên lời: "Đường đêm?"
“Ừ.” Đường Á Nam lật người nằm nghiêng qua: “Ngày nào cũng phải đi qua một đoạn đường dàiii như vậy rồi mới lên xe.
Tối lửa tắt đèn, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ."
Chu Hạo dựa vào bàn, một lúc sau mới nói: "Hình như, cậu rất mong tôi xảy ra chuyện?”
Đường Á Nam sửng sốt, vội vàng phủ nhận: "Không, không có, làm sao có thể chứ! Chỉ là..."
Cô nói một nửa lại không nói nữa, Chu Hạo hỏi: "Chỉ là cái gì?"
Bàn tay không cầm điện thoại của Đường Á Nam nhè nhẹ gảy tấm ga trải giường.
Cô khẽ nói: "Nếu cậu thấy sợ, tớ rất sẵn lòng bảo vệ cậu."
Nói xong câu đó, Đường Á Nam đợi thật lâu cũng không đợi được câu trả lời.
"Chu Hạo, cậu còn ở đó không?"
"Ừm"
"Vẫn ở đó sao cậu không nói chuyện?"
"Tôi đang suy nghĩ một việc."
Đường Á Nam ngây ngốc hỏi: "Việc gì?"
"Tôi đang nghĩ." Cậu dừng một chút: “Nếu tôi thật sự xảy ra chuyện, cậu có thể bảo vệ tôi không?"
"..."
Đường Á Nam bĩu môi: “Tớ thật sự rất lợi hại đấy, biết chưa hả?"
Chu Hạo không trả lời, mà hỏi lại: "Nửa đêm cậu gọi cho tôi chỉ để nói mấy thứ này?"
Đường Á Nam vội nói: "Không phải, tớ chỉ muốn hỏi cậu, bài kiểm tra toán của tớ là cậu sửa hộ đúng không?
Chu Hạo thản nhiên: "Sao thế?"
"Có người khoanh các bước giải không cần thiết trong đề của tớ, còn đánh dấu X kế bên, tớ cảm thấy người đó thật giỏi đó!"
"Ừ."
"Cậu ừ cái gì?"
Chu Hạo nói: "Là tôi sửa đấy."
"...!Không phải cậu nói cậu không biết làm à?"
"Tôi từng nói vậy à?"
"Cậu nói vậy mà!"
Đùa à, chẳng lẽ cô nghe nhầm?
Chu Hạo cân nhắc: "Vậy chắc là tôi đã nói thế đấy."
"..."
"Tôi chỉ nói tôi không biết làm, không nói tôi không biết sửa."
"..." Cho nên?
Chu Hạo nói ra tổng kết cuối cùng: "Lúc thầy Toán giảng bài này có ghi các bước trên bảng, tôi nhớ các bước cậu đã ghi kia, nhưng thầy lại không ghi."
"..."
Đường Á Nam trầm ngâm: "Thật à?"
Chu Hạo lại nói: "Ừ."
Nhưng sao cô lại nhớ là, cách giải mà thầy Toán giảng lúc tiết tự học buổi tối và cách cô giảng cho Chu Hạo hoàn toàn không hề giống nhau nhỉ?
Cách giải bài này là do cô nhìn thấy trong sách ngoại khóa trước đó, hoàn toàn khác với những gì thầy dạy trên lớp, hơi phức tạp, khá khó hiểu, nhưng chỉ cần hiểu rồi thì dùng cách này lại đơn giản hơn rất nhiều.
***
Đường Á Nam học vài ngày tại trường THPT số 1, đã dần dần quen với không khí học tập ở đây.
Thứ sáu là ngày đầu tiên của kì nghỉ lễ Lao động mùng 1 tháng 5, cho dù là lớp 11 hay lớp 12, trường học cũng cho nghỉ nhiều thêm một ngày.
Chiều hôm trước, toàn trường THPT số 1 tổ chức họp phụ huynh.
Trịnh Thục Cầm đang nhập viện, sau khi Đường Á Nam nói rõ tình huống, Chu Mai cũng không ép cô phải gọi phụ huynh đến.
Ăn trưa xong, mọi người lũ lượt ra cổng trường đón phụ huynh của mình.
"Toang rồi, toang rồi, lần thi giữa kỳ này tớ lại làm không tốt, bố tớ chắc chắn sẽ cắt tiền tiêu vặt mất thôi." Vẻ mặt Quý Lâm như đưa đám, bước chân càng ngày càng nặng nề hơn.
Phạm Dật Hiền cười cậu ta: "Không phải chỉ là tiền tiêu vặt thôi à, sao cậu phải sầu thế."
"Cậu không lo là vì cậu làm bài được, là anh em, cậu dám cho tớ một nửa tiền tiêu vặt của cậu không?"
Phạm Dật Hiền thoải mái trả lời: "Được thôi."
Quý Lâm ngạc nhiên hỏi: "Thật á?"
"Thật, còn thật hơn vàng." Phạm Dật Hiền không biết từ đâu lấy ra 1 cây bút và 1 tờ giấy trắng rồi đưa cho cậu ta: “Nhưng trước khi đưa tiền, cậu viết tờ giấy nợ cho tớ đi, đúng rồi, còn cả lãi nữa."
Quý Lâm: "..."
Chết tiệt, tình anh em chắc chắn sẽ bền lâu lắm đây!
Quý Lâm quay đầu, nhìn thấy Đường Á Nam không nói một tiếng đi theo phía sau bọn họ, không khỏi tò mò: " Chị Nam, ai đi họp phụ huynh cho chị thế?"
Đường Á Nam không biết trả lời như nào.
Hầu hết các bạn cùng lớp ở trường số 2 đều biết chuyện mẹ cô bị bệnh, nên bình thường cô cũng không cố ý giấu diếm.
Nhưng cô mới đến trường THPT số 1 chưa được 1 tuần, không thân quen với các bạn trong lớp lắm, ngay cả đám người Quý Lâm, cô cũng tạm thời không muốn họ biết chuyện này.
Đường Á Nam cười cười: "Bọn họ không tới."
Quý Lâm thắc mắc: "Cô Mai cũng đồng ý à?"
"Ừ, đã đồng ý." Đường Á Nam gật đầu.
"Mịa nó." Quý Lâm nhảy dựng lên, xông đến trước mặt Đường Á Nam, kích động nói: “Chị Nam, chị đúng là nữ thần của em, chị nói em biết đi, chị dùng cách gì khiến cô Mai đồng ý thế? Để lần sau em cũng dùng!"
"Chuyện này..." Đường