Lăng Thiến là bác sĩ, lúc bận là mấy ngày mấy đêm đóng quân ở bệnh viện không thể về nhà.
Bà còn nhớ có một lần gần 3 giờ sáng, bà ra khỏi phòng phẫu thuật sau khi chủ trì xong một ca mổ thì nghe thấy ngoài hành lang có tiếng cãi cọ ồn ào.
Đến gần nhìn, phát hiện có một người đàn ông trung niên đã uống say đang bị một cô gái trẻ tuổi vặn ngược cổ tay ấn ngã trên mặt đất, miệng đang không ngừng chửi mắng những lời khó nghe.
Trên mặt đất cách bọn họ không xa có một chai rượu bị vỡ, còn có một cô y tá trực đêm ôm đầu chúi vào góc tường.
Lăng Thiến lập tức tiến lên xem xét tình hình, nữ ý tá bị chai rượu đập rách đầu, máu chảy như trút nước, nước mắt nước mũi rơi đầy mặt.
Loại chuyện gây rối ở bệnh viện như này nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không phải ít, nhưng đa số chỉ là “chiến tranh miệng”, vô cùng hiếm khi mọi chuyện thăng cấp trở thành chiến tranh đổ máu như này.
Năm phút sau, bảo vệ trực ban vội vàng chạy đến khống chế người đàn ông gây chuyện lại, cô y tá bị đánh cũng được đưa đi băng bó trị liệu, đến khi Lăng Thiến nhớ đến cô gái kia, muốn đi tìm cô thì đã không thấy đâu nữa rồi.
“Sau đó thì sao?”
Trên đường trở về, Chu Hạo nghe Lăng Thiến kể xong mới mở miệng hỏi.
“Sau đó mẹ và mọi người kiểm tra camera theo dõi, phát hiện cô gái này là con gái của một bệnh nhân trong bệnh viện.
Tuy tuổi của cô bé không lớn, nhưng tính tình lại vô cùng thẳng thắn bướng bỉnh.
Bởi vì chuyện này, lãnh đạo trong viện mẹ đã nói phải miễn giảm một phần tiền thuốc men cho mẹ cô bé, cô bé lại kiên trì không chịu, nói mẹ cô có bảo hiểm y tế, không cần chăm sóc đặc biệt thêm nữa, còn nói chuyện này chỉ là việc nhỏ, ngay cả ảnh chụp chung để khen ngợi cũng không chịu.”
Lăng Thiến thở dài một hơi.
Tuy lúc ấy bà không cùng đi tìm cô gái kia, nhưng sau đó lúc bà nghe thấy những bác sĩ khác nói về tình hình của cô, trong lòng cũng thấy vô cùng đau lòng.
“Mẹ cô ấy?”
Lăng Thiến gật đầu, trầm ngâm nói: “Mẹ cô bé bị chứng tăng urê-huyết - nhiễm trùng đường tiết niệu, khoảng thời gian đó bị tái phát bệnh, vẫn luôn nằm viện.
Lúc đấy cô bé đó hẳn là mới học lớp 10, mỗi ngày ban ngày thì đến trường học, tan học lại đến bệnh viện chăm mẹ, giường ngủ trong phòng bệnh không đủ thì ngủ ở ghế gấp, ngủ liền hai tuần như thế.”
“...”
Ánh mắt Chu Hạo dần có chút phức tạp.
Ngày thường ở trước mặt cậu, Đường Á Nam vẫn luôn biểu hiện vui vẻ yêu đời, từ trước đến giờ cậu đều không nghĩ đến mẹ cô lại mắc bệnh nặng như vậy.
“Vậy sức khỏe của mẹ cô ấy...”
“Mẹ cô bé vẫn luôn làm hóa trị, tình hình trước mắt coi như ổn định, chẳng qua...” Lăng Thiến dừng một chút, tiếp tục nói: “Với tình trạng hiện giờ của bà ấy, trị liệu khả năng không duy trì được bao lâu, cùng lắm chỉ kéo dài thêm được một hai năm nữa thôi, nếu vẫn không tìm được thận phù hợp, rất có thể...”
Bà không nói tiếp.
Nhưng Chu Hạo đã hiểu.
“Bố cô ấy thì sao?”
Lăng Thiến lắc đầu: “Không rõ lắm, trong thời gian mẹ cô bé nằm viện chưa từng thấy người bố ghé qua, ngay cả bác sĩ điều trị chính cũng không rõ chuyện về ông ấy.”
“Mẹ, hay là mẹ nhận nhầm rồi?”
Qua thật lâu, Chu Hạo mới khàn giọng hỏi.
Lăng Thiến ngẫm nghĩ: “Hẳn là không đâu.”
Chu Hạo không tiếp tục hỏi thêm nữa.
Quay đầu, dáng vẻ của ảnh chiếu ngược trên cửa kính vô cùng nghiêm túc, cánh môi mím lại thật chặt.
Ngoài cửa sổ xe, cảnh vật và người đi đường không ngừng lùi lại sau.
Cậu biết chuyện Đường Á Nam làm thêm, lại chưa từng ngẫm nghĩ nguyên nhân trong đó, bây giờ nghe Lăng Thiến nói như vậy, trong lòng dần dần đã hiểu rõ nội tình.
Không hiểu sao, cậu bỗng hơi đau lòng cho cô.
***
Tối hôm đó Đường Á Nam không hề tìm Chu Hạo, Chu Hạo cầm di động, cứ qua vài phút lại phải nhìn WeChat một lần, chờ đến gần 12 giờ mới vứt điện thoại lên bàn, tắt máy đi ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, việc đầu tiên cậu làm là mở WeChat ra xem, nhưng vẫn không có tin nhắn cậu muốn thấy.
Trong phòng khách dưới tầng, Chu Thần gọi một lũ bạn đến nhà chơi.
Chu Hạo mặc quần áo ngủ, cầm ly nước đi xuống tầng 1, lúc anh đi đến cửa cầu thang, những người trong phòng khách kia cùng ngẩng đầu nhìn cậu.
“Chu Thần, ai thế?” Một cô gái ngồi cạnh Chu Thần nhỏ giọng hỏi.
Chu Thần “Hừ” một tiếng, trợn mắt: “Con trai của bố tôi.”
“Ồ, thế là anh trai cậu còn gì?” Bạn nữ kia kinh ngạc.
“Xì, anh ta không phải mẹ tôi sinh ra, tôi không có người anh như kia đâu.”
Một đám người bọn họ đang đánh bài, Chu Thần đánh lá bài trong tay ra, không kiên nhẫn nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn chơi nữa không đây?”
“Chơi chơi chơi...”
Có người đáp lại, trong phòng khách lại lập tức ồn ào huyên náo.
Chu Hạo rót nước, đi thẳng lên lầu.
Cậu lấy mấy bài thi chưa làm ở trong cặp ra, đều là bài tập giáo viên giao cho làm trong cuối tuần này, mỗi môn Toán, Anh và Hóa đều có 2 đề, được nghỉ hai ngày, vừa hay mỗi ngày một đề, chỉ có giáo viên môn Văn thương tình, chỉ giao một ít nội dung học thuộc.
Chu Hạo lấy sách văn ra lật một lượt, xem kỹ hết từ bài khóa chính đến chú thích.
Sau đó tùy tiện rút một tờ đề thi toán học ra, bắt đầu làm câu hỏi điền vào chỗ trống trước.
Chưa đến nửa giờ, cả một tờ đề thi, ngoại trừ 3 câu cuối, còn lại đều được giải quyết xong.
Chu Hạo lấy giấy nháp viết các bước tính đúng đắn của 3 câu hỏi cuối ra, xong xuôi lại vo tờ nháp đó thành một cục, ném vào thùng rác.
Cậu cầm di động đi ra ngoài ban công, lướt một lượt ở mục lịch sử liên lạc, tìm được số điện thoại mới thêm gần nhất kia, gọi đi.
Chuông điện thoại reo thật lâu, không có người nhấc máy.
Chu Hạo hơi nhíu mày, chưa từ bỏ ý định, lại gọi thêm lần nữa, song vẫn không có người nghe.
***
12 giờ trưa Đường Á Nam mới phát hiện Chu Hạo đã gọi điện thoại cho cô.
Lúc ấy cô đang ở trong phòng nghỉ cho nhân viên ở siêu thị, trong tay ôm một ly mì gói vừa pha xong, chưa kịp ăn, trông thấy có hai cuộc gọi nhỡ của Chu Hạo, ánh mắt cô sáng lên, lập tức gọi lại cho cậu.
“Chu Hạo, đây là lần đầu