Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Thêm một người


trước sau

Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1205: Thêm một người.

Cô lật qua một trang, đều là các hình ghép vần chữ Hán, nhưng cô cảm giác hơi khó với một đứa trẻ mới năm tuổi. Cô lại lật một tờ, thi thoảng đều kiểm tra nhiệt độ cơ thể của bé, cho đến 7 giờ sáng bé đã không bị sốt lại.

Tiểu Vũ Điểm dụi mắt, bé vươn tay.

“Ba, muốn đi tiểu.”

Sở Luật bỗng nhiên ngồi dậy, anh nâng tay nhìn chút thời gian, sắp 7 giờ. Anh vừa mới muốn bế con gái thì thấy Lục Tiêu Họa đã bế bé lên.

“Để tôi đưa bé đi.” Sau đó cô ôm bé vào toilet, đến khi cô trở ra Sở Luật đã thay quần áo.

“Vẫn ổn chứ?” Anh sờ sờ trán con gái, là khá tốt, không còn chút sốt nào.

“Đúng vậy, không bị sốt lại.” Lục Tiêu Họa tự động gấp chăn trên giường, gọn gàng rồi cô mới có cảm giác thoải mái một ít.

“Cảm ơn.” Sở Luật cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bằng không tiểu gia hỏa bị bệnh, đừng nói mở họp, sợ là anh ngồi làm việc cũng không có tâm trí đâu.

“Đừng khách khí.” Lục Tiêu Họa khẽ nheo mắt lại chặn bớt ánh sáng hơi chói quá.

Lúc này bên ngoài mặt trời đang lên cao, mọi thứ đều được nhuộm một màu vàng nhàn nhạt, ngay cả gió thổi tới dường như cũng mang theo hơi ấm, giống như sóng lúa vàng óng có một loại vui sướng được mùa.

Bảo mẫu làm một ít đồ ăn sáng, sau khi hai người ăn xong, Sở Luật liền đi làm còn Lục Tiêu Họa ở lại Sở gia chăm sóc Tiểu Vũ Điểm.

Kỳ thật nói là chăm sóc nhưng cũng không có chuyện gì để làm, hai bảo mẫu Sở gia đều có chuyên môn, hơn nữa Gia Hân Bảo cũng ở lại đây, dường như cô ở nơi này chỉ để chơi với bé mà thôi.

Tới 10 giờ Tiểu Vũ Điểm tỉnh lại, vừa thấy Lục Tiêu Họa liền vui vẻ quên mất cả mình đang ốm, bé uống thuốc rất ngoan, mặc kệ nhiều hay ít thuốc đều rất ngoan ngoãn uống vào.

Gia Hân Bảo sờ sờ trán tiểu gia hỏa.

“Thật tốt, tiểu công chúa của chúng ta khỏe rồi, ngày mai có thể đi học.”

“Cảm ơn chú.” Tiểu Vũ Điểm rất lễ phép nói, đôi mắt cũng cười cong tít.

“Đừng khách khí.” Gia Hân Bảo rất thích trẻ em ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, đặc biệt lại xinh đẹp như này.

Gia Hân Bảo gật đầu với Lục Tiêu Họa một cái: “Phiền Lục Tiểu Thư rồi.”

“Tôi nên làm.” Lục Tiêu Họa đặt tay lên vai bé, để bé ngồi trước mặt mình, Gia Hân Bảo nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, không nhận ra có chút nào không khỏe.

Xem ra, anh cười cười, chuyện của Sở gia thì anh cũng không phải là người có thể tham dự.

Đến khi Sở Luật đi làm về, hai bảo mẫu trong nhà đã chuẩn bị xong bữa tối, Tiểu Vũ Điểm cùng Lục Tiêu Họa đều ở đó.

“Ba…” Tiểu Vũ Điểm chạy tới trước mặt Sở Luật, khuôn mặt nho nhỏ bầu bĩnh cười rất vui vẻ, có thể thấy được thật sự không có chút nào là không thoải mái, nếu không thoải mái bé sẽ không muốn nói chuyện.

Sở Luật bế con gái lên, hôn hôn vào mặt con gái, sau đó đi tới trước mặt Lục Tiêu Họa.

“Lục tiểu thư, cảm ơn cô.” Anh nói, rõ ràng trong đôi mắt đen hiện lên một ít gì đó nhưng cuối cùng vẫn gọi một câu ‘Lục tiểu thư’, có chút xa cách, cũng có chút không muốn người nhìn thấy điều anh giấu ở trong lòng.

“Đừng khách khí.” Lục Tiêu Họa lúc này mới nhớ ra mình đã một ngày không về nhà, cô còn có một đống chuyện chưa làm.

“Tôi phải đi về, cần phải chuẩn bị cho chuyến đi. Cơm chiều không cần làm cho tôi.” Xác thật đã vội, ngày mai cô đã xuất phát, lúc này không chuẩn bị sợ thật sự không còn thời gian.

“Mẹ, hẹn gặp lại.” Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn vươn tay vẫy vẫy với Lục Tiêu Họa, bé dựa đầu
mình lên vai ba, không giống như những đứa trẻ khác, nhìn thấy người lớn rời đi nếu không khóc thì sẽ quấy.

Sở Luật xoa xoa đầu con gái, cứ như vậy đứng nhìn theo Lục Tiêu Họa rời đi.

Chờ đến khi Lục Tiêu Họa đi rồi anh mới đặt con gái xuống mặt đất, lại sờ sờ lên trán của con, không nóng.

Anh ngồi xổm xuống, để tầm mắt song song với mắt con gái.

“Bảo bảo, mẹ có chuyện phải làm, không thể lúc nào cũng chơi với con, giống như ba vậy, con hiểu không?”

Tiểu Vũ Điểm gật đầu một cái, sau đó bé nắm lấy bàn tay to lớn của Sở Luật: “Ba, ăn cơm.”

“Ừ, chúng ta ăn cơm.” Sở Luật ôm con gái đi rửa tay, sau đó đi tới bàn ăn cơm.

Lúc này, Lục Tiêu Họa đã về Lục gia. Cô vừa trở về liền chuẩn bị đồ đạc, còn may trong nhà có dì Tần giúp đỡ, dường như những gì cần chuẩn bị đã chuẩn bị xong.

Cô vẫn có cảm giác như vậy, không chờ mong, cũng không hào hứng.

Buổi tối, cô ngửi mùi hương sữa nhàn nhạt từ chiếc chăn, đến khi mở mắt đã là 5 giờ.

Bọn họ 6 giờ xuất phát, Cao Dật sẽ tới đón cô, cho nên bây giờ cô còn một giờ. Rửa mặt đánh răng, ăn một chút rồi chờ xuất phát. Đúng lúc này điện thoại của cô vang lên, là tin nhắn.

Lúc này có tin nhăn rất ít, đều sẽ gọi trực tiếp hoặc dùng các phần mềm nhắn tin linh tinh.

Cô mở ra, phát hiện người gửi chỉ là một dãy số, cô chưa lưu tên vào danh bạ nhưng lại biết đây là số của ai.

“Đi đường cẩn thận.” Chỉ có mấy chữ này, sau đó đều không có gì thêm.

Cô khép lại điện thoại, lúc này mới nhớ Sở Luật từng cho cô một chiếc vòng cổ, cô không biết đã để chiếc vòng ở đâu, có lẽ theo như lời của anh, là cầu bình an đi.

Chỉ là cô để ở đâu cô thật sự quên mất.

Cô tìm nửa ngày, cũng lật nửa ngày nhưng mặc kệ tìm thế nào cũng không thấy.

Bên ngoài đã vang lên tiếng bấm còi của ô tô, cô đi tới cửa sổ, kéo màn ra, quả nhiên Cao Dật đã tới.

Thôi không tìm nữa, cô xách hành lý của mình đi ra ngoài.

Cô mặc áo khoác leo núi, phía sau có một ba lô lớn, tuy rằng nhiều đồ vật nhưng không nặng lắm, dưới chân đi một đôi giày cao núi. Nhưng khi ra tới cửa bước chân cô hơi ngừng lại một chút, luôn cảm giác có cái gì đó, giống như trong lòng có thêm áp lực.

Cô mở cửa xe, kết quả sửng sốt vì bên trong còn có một người.

“Đây là Bạch tiểu thư.” Cao Dật giới thiệu. “Là bạn của mẹ anh, lần này sẽ đi cùng chúng ta.”

“Chào cô.” Lục Tiêu Họa ngồi tiến vào, không mặn không nhạt tiếp đón, cũng đặt ba lô của mình sang một bên, không nói gì cũng không oán trách gì, càng không có bất cứ ý kiến gì.

“Chào cô.” Bạch Lạc Âm vươn tay. “Tôi họ Bạch, tên là Bạch Lạc Âm.” Cô đưa tay tới trước mặt Lục Tiêu Họa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện