Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1206: Không thích hợp“Lục Tiêu Họa.” Lục Tiêu Họa nói tên của mình, bắt tay Bạch Lạc Âm một chút, không có sự nảy lửa như gặp tình địch. Trong lòng cô rất rõ ràng đây vốn là người nhà người ta, tuy rằng đã ly hôn.
Mà tới tận hiện tại Cao Dật cũng không có ý định nói cho cô biết thân phận thật sự của Bạch Lạc Âm.
Có một vợ cũ chẳng lẽ khó mở miệng như vậy sao?
Cô đưa tay lên túi, kết quả lại tìm được thứ gì, cô vội đem ra, buông lỏng tay, hóa ra là một chiếc vòng cổ. Hai mắt cô mở to, có chút vui mừng chợt lóe qua, đây không phải chiếc vòng cổ Sở Luật cho cô sao, cô vẫn luôn nghĩ làm mất, rốt cuộc vật nho nhỏ như vậy lại không đánh mất, vậy mà trong thời gian ngắn vẫn không ra. Nếu không phải vận may thật tốt thì có lẽ thì không có khả năng đi.
Có điều, xem ra vận may của cô không tệ lắm, nhưng lúc này cô mới nghĩ tới, hóa ra chính cô sợ làm mất chiếc vòng cổ này cho nên việc đầu tiên là nhét vào trong túi áo.
Còn may, tìm được rồi, cô nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đem chiếc vòng đeo lên cổ mình, cũng không biết vì cái gì sau đó đột nhiên lòng cô cảm thấy yên ổn.
Bạch Lạc Âm thỉnh thoảng nói chuyện với Cao Dật, cũng chỉ hỏi tới chuyện bọn họ sắp leo núi mà không đề cập tới cái khác, Cao Dật trả lời, hai người một hỏi một đáp cực kỳ ăn ý.
Lục Tiêu Họa có cảm giác mình đang bị ngược.
Xe chạy tới điểm hẹn đã có mười mấy người đang chờ bọn họ, mọi người đều mặc quần áo leo núi bên ngoài.
“Cô gái này trang bị không tồi.” Một người liếc mắt liền biết thân phận Lục Tiêu Họa tuyệt đối không bình thường.
“Đây đều là sản phẩm trong quân đội, chỉ dùng cho bộ đội đặc chủng, bên ngoài khó mà mua được.”
Lục Tiêu Họa nghe bọn họ nói chỉ cười cười không nói gì, anh trai cô mua cho tất nhiên không phải là đồ vật bình thường.
“Anh trai em thật có tâm.” Cao Dật nhìn quần áo Lục Tiêu Họa cười tươi như nắng, giống như mặt trời đang sắp sửa lên. Lục Tiêu Họa ngẫu nhiên lại nhận ra địch ý trong mắt Bạch Lạc Âm, cô nhìn thẳng vào đôi mắt Bạch Lạc Âm đang nhìn mình, Bạch Lạc Âm sửng sốt, cô vén tóc về phía sau rồi quay sang chỗ khác, có thể là xấu hổ, cũng có thể là né tránh.
Như này nếu nói Bạch Lạc Âm không tính kế với cô thì Lục Tiêu Họa sẽ không tin, cô gái này tuyệt đối không phải thuần túy muốn giải sầu, sợ là tâm không để ở chuyện leo núi. Còn với Lục Tiêu Họa, cô cũng không có nhiều lo lắng, giữa cô và Cao Dật nếu một Bạch Lạc Âm có thể chen chân vào thì cô chỉ có thể nói tình cảm giữa bọn họ không đủ chứ không phải lý do gì khác.
Bọn họ lên một chiếc xe khác, không biết ai mang tới, là một chiếc xe quân sự được cải tạo rất đẹp. Lĩnh vực này tuy rằng cô không hiểu biết lắm nhưng chiếc xe Sở Luật lái cũng được cải tạo lại, hơn nữa rất kiên cố, có thể trực tiếp cho quân đội sử dụng, cũng không biết tổng giám đốc Sở là tránh nguy hiểm hay là sợ chết. Xe Sở Luật lái từ trước đến nay đều sẽ có sự cải tạo rất tinh vi mới có thể dùng, hơn nữa rất ít khi anh dùng tái xế, hầu hết đều dựa vào đôi tay mình.
Không khí trên xe rất vui vẻ, Lục Tiêu Họa phát hiện những người tích leo núi này không ít người có gia cảnh tốt nhưng rất thích mạo hiểm. Kỳ thật cũng có thể nghĩ đến, đây là hoạt động hao tâm tốn sức nhất, nếu bản thân mình phải bôn ba vì cuộc sống thì ai có thể tiêu tốn mấy tháng thời gian kiếm tiền để tham gia hoạt động vừa nguy hiểm vừa tốn sức này.
Không biết xe đã đi bao lâu, Lục Tiêu Họa cảm giác mình có chút mơ màng sắp
ngủ, cô rất ít khi có cơ hội có thể ngủ ngon một giấc cho nên cô thừa dịp mình có chút buồn ngủ cũng liền không miễn cưỡng bản thân, rất mau đã ngủ rồi.
Cao Dật lấy ra một cái chăn, mới vừa định choàng lên cho Lục Tiêu Họa, cuối cùng lại nhìn thấy Bạch Lạc Âm đang khoanh tay lại, đôi mắt cũng nhắm chặt, cuối cùng anh đem chăn cho Bạch Lạc Âm.
Anh còn chưa quên Bạch Lạc Âm mới vừa từ trong bệnh viện ra, cho nên cô vẫn cần chú ý hơn một chút.
Mà anh không biết, Lục Tiêu Họa đã ngủ nhưng kỳ thật anh chỉ cử động cũng đều đánh thức cô, cô mở hai mắt, môi khẽ nhấp một chút, trong lòng vẫn cứ là trống trải.
Xe đi khoảng nửa ngày thì bọn họ tới nơi, lúc này xe không thể đi được nữa, bọn họ bắt đầu đi dã ngoại sinh tồn.
Tất cả mọi người đều xuống xe.
Dẫn đầu là một anh chàng cắt đầu cua, anh vỗ tay một chút để toàn đội tập trung về phía mình.
Anh nói những việc cần chú ý, lúc này Lục Tiêu Họa mới biết đây không phải một đoàn leo núi chuyên nghiệp, chỉ có đội trưởng và vài thành viên là có một ít kinh nghiệm, còn lại chỉ những người thích leo núi hợp lại thành một nhóm tạm thời.
Lời đội trưởng nói, cô chú ý nghe, cũng nhớ kỹ.
Ví như, không thể tự tiện rời khỏi đội ngũ, luôn mang theo đồ vật của mình. Lại ví như, nhất định phải nghe đội trưởng chỉ huy, nếu ai thấy thân thể mình có chỗ nào không thoải mái nhất định phải thông báo cho mọi người. Còn có, anh nói, ở trong núi có những khu vực không có tín hiệu điện thoại, nhưng chuyện này không cần lo lắng, bởi vì bọn họ có điện thoại vệ tinh nên không sợ không liên lạc được ra bên ngoài. Thêm một vài tình huống có thể xảy ra anh cũng nói qua.
Lục Tiêu Họa tuy chưa từng leo núi nhưng thân thể của cô lại không tồi, cô nhìn qua bạch Lạc Âm, nếu theo như vị đội trưởng này nói thì hiển nhiên Bạch Lạc Âm là không thích hợp để leo núi. Cô ấy mới khỏi bệnh, tham gia chuyến đi này thật không thích hợp.
“Cao Dật, Bạch tiểu thư sẽ không sao chứ?” Lục Tiêu Họa thật sự không có ý gì khác, cô chỉ cảm thấy loại vận động này thật sự không phù hợp với Bạch Lạc Âm.
Trên xe nhiều người như vậy, mọi người đều vui vẻ cười cười nói nói, cũng chỉ có Bạch Lạc Âm luôn im lặng, lại ra mồ hôi lạnh, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Cao Dật hơi nhíu mày một chút, có lẽ anh cũng cảm thấy điều này.
“Lạc Âm, em đi cùng anh một chút, anh có chuyện muốn nói.”
Cao Dật dẫn theo Bạch Lạc Âm tới một khoảng cách đó không xa, Lục Tiêu Họa cũng không đi tới, đương nhiên cũng không có khả năng đi rình mò chuyện riêng tư của người khác, cho dù cô có tới nghe thì có lẽ cũng không có liên quan gì tới cô.
Bọn họ nói chuyện thật lâu, tới lúc quay lại Cao Dật vẫn là vẻ mặt bất đắc dĩ, Bạch Lại Âm lại liếc mắt không chút hòa khí với Lục Tiêu Họa, Lục Tiêu Họa liền biết Cao Dật khuyên bảo thất bại.
Cô nghĩ, nếu đổi thành Sở Luật sẽ thế nào?