Editor: Quỷ Quỷ
“Mẹ……” Hạ Nhược Tâm nhỏ nhẹ nói, giống như ngày cô vẫn còn là một đứa trẻ 4 tuổi, nhưng cuối cùng cô cũng không thể trở về được nữa, cô đã trưởng thành, cô bị hủy hoại, cô đau khổ.
“Đúng vậy, mẹ là mẹ của con, ngủ đi, con ngoan, ngủ dậy rồi, sẽ không đau nữa, ngủ dậy rồi, mọi việc đâu sẽ vào đó.” Tống Uyển dùng tay bưng kín miệng mình, lần đầu tiên bà cảm thấy đau lòng đến vậy. Dường như trong nháy mắt bà muốn đổi ý, bà từ bỏ, bà không muốn bọn họ ly hôn, không muốn bọn họ ly hôn, bà muốn từ bỏ.
Nhưng cuối cùng bà cũng chỉ có thể ngậm ngùi kìm lại ý nghĩ này.
Bà không thể quay lưng với nhà họ Sở, đành phải ích kỷ với cô.
Sau khi Tống Uyển rời đi, Hạ Nhược Tâm ngơ ngác nhìn ra cửa, cứ ngồi như vậy từ sáng đến chiều, nàng đứng lên, giống như một cái cái xác biết đi đi ra ngoài, bên ngoài sương dày đặc mờ ảo, ngăn trở mặt trời tỏa nắng, dưới từng kẽ hở cũng chỉ có một mảng tối đen, giống như trái tim cô lúc này, không có lấy một tia sáng nào.
Cô quay đầu nhìn ngôi nhà mà mình đã ở mấy tháng nay, tại nơi này cô đã trải qua cả hạnh phúc lẫn đau khổ, cũng có những ký ức không thể quên.
Rất nhanh thôi, cô sẽ rời khỏi nơi này.
Rất nhanh thôi, cô sẽ rời khỏi nơi này.
Đi từng bước về phía trước, cô bước đi mà không có bất kỳ đích đến nào, chỉ là muốn rời khỏi nơi đó, nơi đó thật sự rất cô đơn, cô không nghĩ mình có thể chịu đựng sự cô đơn đó thêm nữa, bởi vì, nàng sắp không thể thở được nữa.
Trên thế giới này có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, người mà cô không muốn nhìn thấy nhất, cũng có thể người ta cũng không muốn nhìn thấy cô nhất, lại tình cờ gặp nhau trong hoàn cảnh này.
Một người có chút bất an, ánh mắt như đang muốn né tránh điều gì, chột dạ, khốn khổ, không chỗ dung thân, chỉ có thể cúi đầu, tựa hồ không dám nhìn
ánh mắt người đối diện, càng sợ bị người khác chỉ trích.
Một người thì mấy lần mấp máy môi, cuối cùng cũng không thể nói gì, dường như vô can, vấn đề ở đây chỉ có thể là vấn đề của cô ta mà thôi.
Chỉ là cô yêu anh, còn anh thì hận cô mà thôi.
Nhưng Lý Mạn Ny thì khác, bởi vì, cô ta chưa từng oán hận cô, không phải sao? Anh đã nói rõ với cô, anh có thể yêu bất cứ người nào, có thể yêu Hạ Dĩ Hiên, có thể yêu Lý Mạn Ny, chỉ không thể yêu cô- Hạ Nhược Tâm mà thôi.
Cả đời cũng không thể.
Chỉ là đời này quá dài, cô thực sự không biết mình có thể đi đến cùng hay không.
Một người đến gần, một người liền căng thẳng.
Là người làm chuyện trái với lương tâm đều sẽ căng thẳng, nhưng Lý Mạn Ny vẫn an ủi chính mình rằng cô chẳng làm gì sao cả.
“Cô, vẫn khỏe chứ?” Cô nhìn người phụ nữ phờ phạc trước mặt mình, so với sự rạng ngời của cô, đối phương toàn thân trên dưới đều nhợt nhạt không chút sức sống.
Cô liền ý thức được mình vừa hỏi một câu ngu xuẩn, cô ta làm sao mà khỏe được?
“Khỏe,” Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt cười, nhưng đôi mắt của cô lại không thể cong lên, nàng lại ra sức ép mình phải mở to mắt. Mới chỉ có mấy ngày không gặp thôi mà.
Vậy mà lại giống như nhiều năm đã qua đi rồi.
“Tôi, thực xin lỗi…… Tôi chỉ là……” Lý Mạn Ny lúng túng nói, hai tay cô không ngừng khua đi khua lại, không hiểu sao cô luôn cảm thấy áp lực khi đứng trước mặt người phụ nữ này, rõ ràng người ta chưa bao giờ phản kháng, không có chỉ trích, không khó xử, cũng không hề chửi cô là kẻ thứ ba, là đồ không biết xấu hổ.