Editor: Quỷ Quỷ
Chỉ là……
“Cô không cần phải xin lỗi tôi, thật sự không cần, khi người cô yêu không hề yêu thương cô, sẽ là như vậy đó, không liên quan gì đến cô cả, tôi biết, tôi cũng hiểu ra rồi.” Hạ Nhược Tâm nhếch khóe môi, đôi môi nhợt nhạt khẽ động.
“Mà cô xin lỗi cũng có thay đổi được điều gì đâu?”
Tống Uyển xin lỗi cô, cô vẫn sẽ ly hôn với Sở Luật.
Lý Mạn Ny xin lỗi cô, nhưng cô ta không thể rời bỏ Sở Luật.
Cho nên, xin lỗi cũng có ích lợi gì đâu?
Trên đời này người ta phải nói xin lỗi rất nhiều lần, có người có thể tha thứ, cũng có người không thể tha thứ, cô nhận lời xin lỗi của bọn họ nhưng cũng không thể tha thứ cho bọn họ.
“Tôi thật sự thực xin lỗi, tôi thực sự rất yêu Luật, không muốn chia tay anh ấy, tôi biết chúng tôi làm vậy là xúc phạm đến cô, chỉ là cuộc hôn nhân không có tình yêu thì không thể tiếp tục kéo dài, cô nói có đúng không, có lẽ sau khi hai người ly hôn, cô có thể có được một chân trời mới. So với việc cứ tra tấn nhau mãi thế này, chi bằng đi tìm một cuộc sống thực sự thích hợp với mình, không tốt hơn sao?”
Lý Mạn Ny trở nên căng thẳng, nàng ra sức biện minh cho mình, cô không hề có tự tin hơn thua được với Hạ Nhược Tâm, các cô không giống nhau, quan trọng là thái độ của người đàn ông kia.
Với một người là yêu, với người còn lại là không yêu.
Với một người là yêu, với người còn lại là không hận.
"Tôi biết, quan trọng là yêu hay không yêu, cô không cần phải nói, tôi cũng hiểu được,” Hạ Nhược Tâm hoảng hốt cười, đặt tay lên ngực mình, lại phải đối diện với sự thật này, hóa ra trái tim dù chết lặng rồi vẫn có thể đau đớn.
Cơn đau này dường như muốn cướp đi hơi thở của cô.
Không cô sẽ nói như vậy, Lý Mạn Ny nhất thời trầm mặc, nếu cô tỏ thái độ, quay ra mắng chửi cô, như vậy, ít nhất cô cũng có cơ hội đứng lên bảo vệ mình.
Nhưng cô không hề làm như vậy, cô không chỉ trích, không có hận ý, cái gì cũng không, điều này ít nhiều khiến Lý Mạn Ny cảm thấy
hụt hẫng.
Không phải bởi vì áy náy, cô không hề thích tính cách này của Nhược Tâm, như vậy khiến cô luôn có cảm giác thua kém không bì được với Nhược Tâm.
“Chuyện đó…” Cô còn muốn nói thêm điều gì.
Nhưng cô đột nhiên nheo mắt lại, có một luồng ánh sáng lóe lên từ một hướng, cô liền kinh ngạc đến mức không thể phản ứng lại.
Cô bị chụp lén, có người chụp lén cô, không được không được, cô không thể bị người ta vạch trần chuyện mình là kẻ thứ ba, như vậy,cô vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên được.
Người vừa chụp ảnh kia cũng chỉ là một tên phóng viên hạng hai, không ngờ mình lại có được một tin tức sốt dẻo đến vậy, tình tay ba trong hào môn, vẫn cứ là một tin tức giật gân.
“Đừng chụp tôi, đừng chụp tôi!” Lý Mạn Ny đưa tay ôm mặt mình, toàn thân run rẩy lui về phía sau, đây là điều mà cô lo sợ nhất, cô sẽ bị người ta cười nhạo.
Hạ Nhược Tâm đột nhiên mở to mắt.
“Cẩn thận!” Một chiếc xe đang lao rất nhanh về phía này, mà Lý Mạn Ny vẫn không ngừng lui về phía sau, căn bản không biết chính mình sắp bị chiếc xe kia đâm phải.
Nếu là Hạ Nhược Tâm trước đây, bản năng thôi thúc cô không thể để người phụ nữ trước mặt chết đi, cho dù cô ta vừa mới cướp chồng cô, nhưng cô biết, nếu một người đàn ông thực sự yêu cô, bất luận là ai cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
“A!”
Phía sau truyền đến một tiếng phanh xe kịch liệt, còn tiếng thét chói tai, loạn thành một đoàn, Hạ Nhược Tâm giữ chặt Lý Mạn Ny, đẩy mạnh cô về phía trước, tay cô chưa khỏi vẫn luôn sưng đỏ, đau đến mức nghiến răng.
Tới đây, tới đây đi, đừng lùi lại nữa.