Cô che mặt, thật sự có cảm giác như mình sắp phát điên rồi. Không, không được, cô không thể để Sở Luật biết chuyện này, không thể để nhà họ Sở biết bọn họ còn có một đứa cháu gái ba tuổi lưu lạc bên ngoài, càng không thể để cho người khác biết, đứa bé kia là con của Sở Luật, nằng tính cách của người nhà họ Sở, đứa nhỏ này nhất định sẽ được đón về, hơn nữa Sở Luật đối với Hạ Nhược Tâm, cái loại tàn nhẫn cầu mà không được này, nó ghim vào trong mắt, tạc ở trong lòng, nếu nói hai người không có tình cảm, quỷ cũng không tin, như vậy đến lúc đó, cô sẽ mất đi hết thảy, mất đi Sở Luật, mà cô không thể, thật sự không thể, cô sẽ chết, thật sự sẽ chết.
Cô vội vàng đứng lên, chạy vào toilet, đóng cửa lại, nhìn mình trong gương, người phụ nữ khuôn mặt tái nhợt như quỷ kia là cô sao? Người phụ nữ đầy mặt nước mắt kia là cô sao?
Không phải, cô rất xinh đẹp, không thể nào có dáng vẻ như thế nào. Cô vội vàng rửa mặt, sau đó cẩn thận trang điểm lại, sau đó mới nhìn vào gương.
Như vậy mới là cô, một người vừa thiện lương vừa cao quý, mới là Lý Mạn Ni cô, khóc xong rồi, cô càng thêm bình tĩnh, cô biết mình tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra.
Nếu không, cô sẽ mất hết.
Điều chỉnh lại hô hấp, đi ra ngoài, mà cô của hiện tại, lại là vợ của tổng tài Sở thị cao quý.
Đi vào phòng VIP, lại treo lên nụ cười không thể chê vào đâu được, chỉ là trong mắt lại có thần sắc bất đồnng, âm trầm, âm ngoan, còn có khói mù.
Cô ngồi xuống cạnh Sở Luật, im lặng nghe bọn họ bàn bạc, cô là vợ của Sở Luật, đương nhiên là có tư cách ngồi ở chỗ này dự thính, thậm chí còn có thể đưa ra ý kiến.
Mà cô cúi đầu, khóe môi cong lên trào phúng, Hạ
Nhược Tâm, cô có con thì thế nào, con cô sẽ chết thôi, nó không sống được đâu, càng không thể bước chân vào Sở gia, về sau nó sẽ chỉ là một nắm đất, ai cũng sẽ không biết, cô từng sinh cho Sở Luật một đứa con.
Cô cười, nhưng nụ cười này, càng thêm lạnh.
Bàn bạc rất lâu, sau khi xong xuôi, Sở Luật sẽ về nhà nghỉ ngơi, ngày mai lại đến làm kiểm tra toàn thân, mà ba ngày sau, nếu không có vấn đề gì, như vậy sẽ bắt đầu tiểu phẫu.
Cuộc tiểu phẫu phải đảm bảo không được xảy ra bất cứ sai sót gì. Đây là là mệnh lệnh của Sở Luật, đương nhiên cũng là chức trách của bệnh viện.
“Sẽ không có việc gì đâu, anh cũng không để mình bị sao đâu.” Đương nhiên còn có đứa bé kia, anh ở trong lòng cam đoan. Đứa bé kia, ạn sẽ cứu, sẽ không để bé chết, cũng không biết vì nguyên do gì, anh không nỡ để bé chết.
“Luật……” Lý Mạn Ni phức tạp nhìn anh, tay dùng sức nắm cánh tay anh, “Luật, chúng ta không làm tiểu phẫu có được không? Thật sự là rất nguy hiểm.”
“Mạn Ni, cuộc phẫu thuật này nhất định phải làm, đứa bé kia mới ba tuổi, ba tuổi thì biết cái gì, nếu anh có thể cứu, vì cái gì lạo không cứu?” Sở Luật lạnh giọng nói, thậm chí có chút không kiên nhẫn. Mà Lý Mạn Ni cũng nhận ra, không nói nữa, cô nhìn ra, hiện tại anh vẫn chưa hoài nghi thân phận đứa bé kia, nếu không, anh sẽ không trấn định như vậy.
Trong xe cực kỳ an tĩnh, Lý Mạn Ni ôm tay Sở Luật.
“Luật, em thật sự rất sợ, thật sự không có chuyện gì sao?” Giọng nois ấm ách truyền đến, Sở Luật duỗi tay nhẹ nhàng vỗ tóc cô, nhưng mắt anh lại xuất thần.