“Em biết rồi,” cô cẩn thận nói, giọng có chút ấm ức, mà lúc này Sở Luật mới phát hiện ra mình hơi nặng lời, anh áy náy ôm cô vào lòng.
Anh biết những gì cô làm đều là vì lo lắng cho anh, anh không nên cáu gắt với cô, anh đã khiến cô phải chịu quá nhiều ấm ức, những chuyện hồ đồ ngày trước đúng là anh làm, muốn chối cũng không được, mà về sau, sau khi cứu đứa bé này rồi, anh sẽ toàn tâm toàn ý với cô, cả đời cũng chỉ có một mình cô.
“Anh xin lỗi,” giống như anh nói với đao thường, nhưng mà, ngoài câu xin lỗi này, anh chẳng còn gì khác muốn biểu đạt.
“Em biết, phải là em xin lỗi mới đúng,” Lý Mạn Ni nép sát vào ngực anh, trong đôi mắt là một tầng bi ai, cô không biết, người đàn ông này cuối cùng có yêu cô hay không, hay là bởi vì, cô chỉ là trách nhiệm của anh, hoặc là, ngay cả anh cũng không biết, bốn năm trước, kỳ thật trái tim anh đã mất đi rồi.
Có lẽ đến giờ anh vẫn không rõ, nhưng cô là phụ nữ, là vợ anh, cô còn không cảm giác được sao?
Người đàn ông này, anh không yêu cô.
Nhưng mà, cho dù như thế, cô cũng sẽ không buông anh ra, sẽ không. Cô siết lấy eo anh, vòng tay của anh là nơi khiến cô lưu luyến nhất, cho nên, cô sẽ giữ lấy nó.
Cho dù không từ thủ đoạn.
Cho dù thương thiên hại lí.
Cho dù lưng đeo mạng người.
Bệnh viện, Tiểu Vũ Điểm đang ngồi trên giường bệnh, đôi giày đặt ở mép giường, trong lòng là con búp bê kia.
Hạ Nhược Tâm ngồi trước mặt bé, nhìn bé, mẹ con hai người nhìn nhau.
“Tiểu Vũ Điểm, hôm nay có phải
con không ngoan không, sao lại không lễ phép?” Hạ Nhược Tâm nhăn mày, hiện tại ngực như bị thứ gì bóp lấy, không thở nổi, cô đã nghe hộ sĩ nói qua, không biết vì cái gì, ngày trước ngoan lắm, thế mà khi gặp Sở tiên sinh kia lại chẳng nói chẳng rằng, con gái cô vốn không phải như vậy, bé trước nay vẫn luôn lễ phép.
Tiểu Vũ Điểm bẹp miệng, hai chân đá lung tung, bé tựa cằm lên đầu búp bê, lúc này cũng chẳng nói lời nào, cái gì cũng không muốn nói.
“Tiểu Vũ Điểm!” Hạ Nhược Tâm lạnh giọng, từ khi con còn bé cô đã thương con, dành hết tình yêu cho con, đừng nói đánh hay mắng, ngay cả lớn tiếng cũng không dám, càng chưa bao giờ giáo huấn qua.
Mắt bé đỏ lên, nước mắt rơi xuống, đáng thương cực kỳ.
“Rồi, mẹ không nói, không nói, là mẹ không tốt." Hạ Nhược Tâm vừa thấy con khóc, vội vàng bế con lên, dỗ dành an ủi.
Nhưng con à, con biết không? Nếu người kia không thích con, nếu anh ta giận con, anh ta sẽ không cứu con nữa, khi đó, mẹ phải làm sao bây giờ, mẹ phải làm sao bây giờ?
Hạ Nhược Tâm che miệng, sợ mình sẽ khóc thành tiếng, nhưng cô sợ, cô chỉ sợ.
Tiểu Vũ Điểm nắm áo cô, đôi mắt đen láy chỉ nhìn lên sợi vải.
“Mẹ, bọn họ không ngoan, bọn họ đánh mẹ, bọn họ là người xấu, Tiểu Vũ Điểm không thích.” Bé cọ vào ngực cô, nhỏ giọng nói.