Cuộc sống của bọn họ bây giờ, trừ việc không ngủ chung giường, không có giấy đăng ký kết hôn ra, thì chẳng có điểm nào khác một cặp vợ chồng thực thụ.
"Cao Dật.. em.." Hạ Nhược Tâm cắn môi, Cao Dật đưa tay vuốt ve vết cắn trên môi cô, sau đó cúi xuống, nhẹ nhàng áp môi mình vào môi cô, nhưng không có tiến xa hơn, chỉ là cảm thụ hơi thở của nhau.
Hạ Nhược Tâm chỉ biết mở to đôi mắt, không dám thở mạnh.
"Đừng căng thẳng như vậy, biết chưa." Cao Dật rời môi, hai tay đặt lên vai cô, nhẹ nhàng vỗ về, "Nhược Tâm, em có thể hoàn toàn tin tưởng anh, em phải biết rằng, anh vẫn luôn chờ em, anh sẽ cho em thời gian để nghĩ thông những chuyện trước kia, trong lòng em có nút thắt, anh sẽ đợi đến ngày em có thể cởi bỏ nút thắt đó, hãy tin anh, quá khứ của em anh không quan tâm, bất kể em có là người như thế nào anh cũng chấp nhận."
"Cao Dật.." Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay anh, ngoài gọi tên anh cô không thể nói thêm điều gì, cô còn rất nhiều chuyện chưa nói với anh, cô sợ anh ruồng bỏ cô, sợ mình không có dũng khí đối mặt.
"Được rồi, Nhược Tâm, tin tưởng anh." Cao Dật ôm Hạ Nhược Tâm vào lòng, muốn dùng trái tim này để chữa lành mọi vết thương của cô, anh biết cô là một người phụ nữ từng trải, từng trải qua đau khổ, nên mới cần nhiều thời gian, cần anh quan tâm.
"Chúng ta ăn cơm đi, anh không muốn lãng phí tâm ý của em." Anh cầm đũa lên, tay kia vẫn ôm Hạ Nhược Tâm, mỗi người một miếng, bọn họ ân ái giống như một cặp
vợ chồng lâu năm, nhưng chỉ có bọn họ biết sự thật không giống như vậy, khoảng cách giữa bọn họ vẫn khó rút ngắn được.
Chủ ý ban đầu là không muốn Tiểu Vũ Điểm bị tổn thương, nhưng dần dần vai trò của anh không còn là giả nữa rồi, đối với Cao Dật mà nói, đây chính là ý muốn của anh.
Tiểu Vũ Điểm dụi mắt đi ra, tay vẫn ôm búp bê, vừa đi vừa ngáp.
"Ba mẹ, Tiểu Vũ Điểm đói bụng, muốn ăn cơm." Hóa ra, ngay cả cô bé cũng ngửi thấy mùi thơm rồi đòi ăn cơm đây.
Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm vào lòng, đúng là lên cân rồi, nhưng người vẫn bé xíu.
"Tiểu Vũ Điểm muốn ăn gì nào, ba đút cho con." Anh vuốt ve mái tóc mềm của Tiểu Vũ Điểm, cúi đầu hỏi cô bé.
Tiểu Vũ Điểm vội lắc đầu, "Tiểu Vũ Điểm không muốn ba đút, cô giáo đã nói phải tự mình xúc ăn, vì Tiểu Vũ Điểm sắp 4 tuổi rồi." cô bé huơ huơ bàn tay bé nhỏ của mình, cô bé lớn rồi, muốn tự ăn cơm, nếu lại để người lớn đút cho, sẽ bị các bạn khác chê cười.
"Được rồi, tự ăn thì tự ăn, đúng là tiểu quỷ." Cao Dật đặt cô bé ngồi bên cạnh để cô bé ở giữa Hạ Nhược Tâm và mình, Hạ Nhược Tâm đưa cho cô bé một cái muỗng, nhìn cô bé lóng ngóng tự mình ăn.
Bàn tay nhỏ bé cầm muỗng cũng có phần chao đảo, nhưng vẫn rất lanh lợi đáng yêu khiến người ta yêu thương không dứt.