"Chú..." Tiểu Vũ Điểm đột nhiên quay đầu nhìn Cao Dật, chớp chớp hàng mi xinh đẹp.
"Sao vậy?" Cao Dật xoa đầu Tiểu Vũ Điểm, "Sao con không gọi là ba nữa?" Tiểu Vũ Điểm cúi đầu, dường như có chút không thoải mái.
"Bởi vì ở đây không có người lạ, nên con không được gọi là ba nữa."
Cao Dật xoa đầu Tiểu Vũ Điểm, vuốt ve gương mặt cô bé, "Sau này Tiểu Vũ Điểm có thể gọi ba bất cứ lúc nào, kể cả khi có hay không có người lạ, em thấy sao, Nhược Tâm?" Cao Dật hỏi Hạ Nhược Tâm, nếu cô không đồng ý thì đứa nhỏ cũng sẽ không nghe theo. Người lớn anh còn không giải quyết được thì sao có thể làm ba của cô bé được chứ?
Hạ Nhược Tâm sửng sốt, thấy Tiểu Vũ Điểm đang nhìn mình mỉm cười, cô liền có chút không đành lòng, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý, sự mong mỏi có một người cha ở đứa nhỏ còn lớn hơn so với tưởng tượng của cô.
Cô đã để con gái thiệt thòi lâu như vậy, nay có người tình nguyện trao cho cô bé tình thương của ba mà cô nỡ ngăn cản sao?
Không thể, cô không thể.
Đúng vậy, Tiểu Vũ Điểm lúc nào cũng có thể gọi ba, cô lau đi hạt cơm trên khóe miệng nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, gật đầu với cô bé.
"Con cảm ơn mẹ." Tiểu Vũ Điểm gật đầu thật mạnh, nhoài người ôm chặt cổ Hạ Nhược Tâm, "Mẹ là tốt nhất." rồi thơm lên mặt Hạ Nhược Tâm, còn Cao Dật chỉ biết tròn mắt nhìn cô nhóc này.
Đúng là có mẹ rồi thì quên luôn người ba là anh, nhưng so với anh cô bé còn muốn thương mẹ nhiều hơn.
"Tiểu Vũ Điểm, ba đối với con không tốt sao?" Anh quả thực có chút ghen tị.
Tiểu Vũ Điểm chớp chớp mắt không hiểu nhìn sang, trên mặt đầy sự ngây thơ đáng yêu, Hạ Nhược Tâm vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, " Nói đi, nói với ba con là con rất thương ba."
Tiểu Vũ Điểm lúc này mới quay sang, leo lên đùi Cao
Dật, Cao Dật vội vàng ôm lấy cơ thể bé nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, cô nhóc này tự cho mình là khỉ sao, không biết làm như vậy sẽ rất nguy hiểm sao, thật muốn tét cái mông nhỏ của cô bé một cái.
"Ba, Tiểu Vũ Điểm yêu ba." Nói xong cô bé cũng thơm lên mặt Cao Dật, thanh âm non nớt, không ai có thể chối từ được, tình yêu của Cao Dật dành cho cô nhóc càng lớn hơn, cô nhóc này đúng là đã thu thập được anh hoàn toàn rồi.
Tiểu Vũ Điểm cười vui vẻ, an vị trên đùi Cao Dật, quên khuấy luôn việc mới vừa rồi còn nghiêm túc nói muốn tự ăn cơm, giờ Cao Dật lại đút cho cô bé ăn, cô bé còn nhỏ, vẫn còn rất nhiều thời gian để học, cả một tương lai thật dài phía trước để lớn lên.
Quả thật Tiểu Vũ Điểm bây giờ cái gì cũng không thiếu, Cao Dật đã trao cho cô bé tất cả, lớn lao nhất chính là tình thương của một người ba.
Cho tới bây giờ Hạ Nhược Tâm cũng chưa từng thấy Tiểu Vũ Điểm tươi cười thực sự vui vẻ đến vậy.
Cô chuyển tầm mắt ra bên ngoài, từ ánh mắt đến khõe môi đều nở nụ cười thư thái. Cuộc sống cứ như vậy thật là hạnh phúc, cô không dám mong ước gì nhiều, cũng chỉ đến vậy mà thôi, để cô có thể suy nghĩ một chút, Cao Dật thật tốt, nhưng còn quá khứ của cô, vẫn chưa có cách nào quên đi được.
Cô sợ cô không xứng với anh.
Cũng sợ tương lai sẽ có một ngày anh hối hận, hối hận gặp phải một người như cô, hãy cứ để một thời gian nữa đi.
Cao Dật gần đó cũng chăm chú nhìn gương mặt cô, rõ ràng là đang suy tư xuất thần.