"Vậy tôi là có tội sao?" Hạ Nhược Tâm cười khổ một tiếng, hóa ra cô thực sự vẫn có tội, tội của cô là đã xuất hiện trên đời này, cô được sinh ra là để cho người người chỉ trích, nhục mạ, đúng không?
"Nhược Tâm." Sở Luật gọi tên cô, trên gương mặt anh chưa bao giờ tồn tại một sự thống khổ giống như vậy, tại sao đến bây giờ anh mới nhận ra, nước mắt của cô sẽ khiến anh đau lòng đến thế, hóa ra 4 năm nay anh cũng biết đau lòng, tại sao anh không chịu thừa nhận, tại sao lại cố chấp như vậy, phải đến khi tổn thương càng lúc càng sâu, bi kịch đã xảy ra rồi anh mới hiểu được, hóa ra, trên đời này tồn tại một người phụ nữ như vậy, nước mắt của cô khiến anh đau lòng, nụ cười của cô lại trở thành báu vật quý giá.
Nhưng anh có còn cơ hội không?
Anh đưa tay lên, muốn chạm vào mặt cô, bởi gương mặt cô đang đầm đìa nước mưa, anh muốn giúp cô lau sạch, anh sợ cô lạnh, vì cô mặc rất mỏng.
Nhưng Hạ Nhược Tâm lại lùi về sau, né tránh cánh tay anh.
"Cái này trả lại cho anh." Hạ Nhược Tâm đưa cái hộp ra trước mặt anh, nước mưa làm tầm nhìn của bọn họ kém đi nhiều, cô mơ hồ thấy anh mím môi thật chặt, mái tóc đen ướt dính vào cái trán ương ngạnh, nước mưa chảy từng giọt từng giọt xuống.
"Trả cho anh." Tay cô bị ướt mưa, vô thức co rúm người lại.
Sở Luật không nhận lấy, mi tâm nhíu chặt, "Anh đã nói, nó là
của em, nếu em không cần, em có thể vứt đi."
Hạ Nhược Tâm đột nhiên cảm thấy câu này thật chói tai.
"Vứt đi sao?" Môi cô khẽ nhếch lên, sau đó buông lỏng tay, chiếc hộp liền rơi xuống, chuỗi ngọc trai bên trong bị văng ra đứt đoạn, các hạt ngọc trai vương vãi khắp nơi, ánh mắt Sở Luật vằn đỏ.
Cô vứt nó đi, thực sự đã vứt nó đi.
Hạ Nhược Tâm đi qua anh, Sở Luật nhìn những hạt ngọc trai trên mặt đất, hóa ra, đây chính là cảm giác trái tim như bị người ta dùng sức bóp chặt, anh chưa từng trải qua, vốn dĩ còn không hề biết đến, đau đớn như bong da thịt tróc.
Hóa ra, lại đau đến như vậy.
"Nhược Tâm.." Giọng nói của anh từ xa xa truyền tới, Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu lên, qua màn mưa dần dần nhận ra bóng người đang lại gần chính là Cao Dật, trên người anh đang mặc chiếc áo cô mua ngày đó, hai lông mày nhíu chặt, vội vàng kéo tay cô qua, ôm cô vào lòng.
"Em tưởng sức khỏe của mình tốt lắm hay sao? Dầm mưa như vậy, cẩn thận tối về bị cảm." Anh lạnh lùng quét mắt lên người đàn ông đang đứng trong mưa một cái, sau đó quay lại nhìn Hạ Nhược Tâm, đưa tay dịu dàng lau nước mưa trên mặt cô.