"Em muốn nhanh chóng đưa cho anh cái này." Hạ Nhược Tâm giơ thứ trong tay mình lên lắc lắc.
"Đưa ô đây, chẳng lẽ em không tự biết mở ô?" Cao Dật nhẹ nhàng gõ lên trán cô một cái, sau đó mới lấy ô trong tay cô rồi mở ra, vừa vặn che hết được hai người, cuối cùng thì cũng có một góc này nước mưa không chạm tới được nữa.
"Chúng ta đi thôi." Anh ôm lấy bả vai Hạ Nhược Tâm, ánh mắt Sở Luật đột nhiên trở nên lạnh giá, Cao Dật biết, người đàn ông này đang trợn mắt nhìn anh, thậm chí còn có ý cảnh cáo rõ ràng, anh hận không thể đánh gãy cánh tay đang ôm cô kia.
Quả nhiên là Sở Luật, người mà chỉ cần một ánh mắt tàn bạo cũng có thể đánh bại đối thủ, lại là một kẻ thất bại, Cao Dật không phải là người bình thường, anh sẽ không sợ Sở Luật, không bao giờ.
Hai người đàn ông đối mặt, giống như có thâm cừu đại hận, lần đầu tiên gặp mặt, bọn họ đã được định là kẻ thù.
"Cao Dật, em..." Hạ Nhược Tâm muốn giải thích, nhưng Cao Dật chỉ lắc đầu, "Em không cần nói gì cả, anh hiểu mà, em không cần lo lắng, anh đã từng nói anh sẽ không ép em, sẽ cho em thời gian, anh biết, em cần rất nhiều thời gian."
Anh nhìn đồng hồ đeo tay, "Chúng mình phải đi đón con thôi, nếu không con sẽ khóc mất." bọn họ đương nhiên biết con ở đây là ai, đó là bảo bối của bọn họ, thiên sứ nhỏ đáng yêu đó, nhất là khi trời đang mưa, sẽ khiến Tiểu Vũ Điểm nhớ nhà hơn.
Hai người thản nhiên nói chuyện, không thèm quan tâm đến Sở Luật bên cạnh, dường như đã coi anh là không khí, nước mưa vẫn không ngừng quật vào người anh, cả người bị ngâm nước lạnh, thấu vào tận
trong tim.
"Vâng." Hạ Nhược Tâm gật đầu, để Cao Dật ôm cô từng bước đi xa khỏi người đàn ông mà cô đã dùng nửa cuộc đời để yêu thương, cô đôt nhiên quay đầu, trong màn mưa, Sở Luật vẫn đứng thẳng lưng ở đó, bộ âu phục màu đen đã ướt đẫm, không khỏi có chút chật vật, cô không muốn thừa nhận rằng mình có chút mềm lòng, nhưng cứ coi như chuyện hôm nay là không có thật đi, không còn liên quan đến cô nữa.
Thế giới của Sở Luật trước kia không cần Hạ Nhược Tâm, như vậy, bây giờ thế giới của Hạ Nhược Tâm cũng không chấp nhận Sở Luật nữa, chẳng là cô cảm thấy có dự cảm không lành, sao trời lại mưa to như vậy chứ?
Cô cúi xuống nhìn từng giọt nước mưa rơi xuống bàn tay mình, không hề để ý tới vẻ ảm đạm trên mặt Cao Dật.
Mưa càng lúc càng lớn, Sở Luật ngồi xuống, nhặt lại từng hạt ngọc trai một, anh biết cảm giác này anh đã từng bắt Hạ Nhược Tâm phải trải qua, cho nên kết quả này anh vốn phải chấp nhận.
Anh biết, sự tổn thương anh gây ra cho cô còn lớn hơn cảm giác lúc này rất nhiều.
Nhặt lại được hết những hạt ngọc trai, anh cất cẩn thận trong hộp, rồi ôm nó vào lòng, giữ gìn để nó không bị ngấm mưa.
Xoay người bước đi, trước mắt, anh hoàn toàn mất phương hướng, lần đầu tiên anh thấy mình cô đơn như vậy, hóa ra, bên cạnh cô đã có một người đàn ông khác, hóa ra, người đàn ông kia chính là người có thể cho cô điều mà cô muốn, những điều mà anh chưa bao giờ cho cô.