"Được." Hạ Nhược Tâm tiếp tục xắt rau, mà cô nói ra nói, lại là làm Cao Dật nửa ngày phản ứng không kịp.
"Nhược Tâm, vừa rồi em nói gì đó?" Cao Dật đột nhiên buông eo cô ra, có chút khẩn trương hỏi cô, anh không có nghe lầm đi, cô nói là "Được", có đúng không?
"Cá trong nồi có thể ăn được rồi." Hạ Nhược Tâm quay đầu nhìn về phía anh, sau đó chỉ vào cái nồi bên cạnh, "Nếu anh còn không buông em ra, thì có lẽ anh sẽ không được ăn cá đâu" cô nói, sau đó vội vàng đem nồi cá bưng qua bàn ăn.
Mà Cao Dật đứng đó, dùng tay xoa xoa trán, cái cảm giác kinh hỉ ( vừa mừng vừa sợ) lúc nảy thực sự không dễ chịu chút nào.
Đột nhiên, anh ngưỡi thấy một mùi rất thơm, anh cúi đầu, thấy một cái thìa được đặt trước mặt mình, "Đây, anh uống trước một chút canh đi."Hạ Nhược Tâm cho anh uống canh trước, vì cô còn vài món chưa có làm xong đâu.
Cao Dật lấy cái thìa qua, vội vàng uống, đúng là thập phần mỹ vị, chỉ là, anh vẫn cảm thấy trong lòng rầu rĩ, người phụ nữ này, vừa rồi không có đem bệnh tim của anh dọa ra tới, mmà lúc anh cho là cô muốn trầm mặc, thì lại nghe thấy giọng của cô, tuy rằng cô đang quay lưng về phía anh.
Cao Dật, cho em thêm chút thời gian, đến khi em xác định sẽ không hối hận, mà anh cũng không, em sẽ đáp ứng anh, rồi sau đó, cô xoay người, cầm lại cái muôi của mình, mà trong mắt cô có một tia phức tạp rất nhỏ hiện lên, kỳ thật, vừa rồi từ "được" mà cô nói, là lời đáp ứng của cô, nhưng cô vẫn cần thêm chút thời gian nữa.
Cô cần biết Cao Dật có hối hận hay không, bởi vì, cô đã từng kết hôn, lại ly hôn, bên người mang theo một đứa con gái, hơn nữa, có khả nưng cô sẽ không thể sinh con nữa, như vậy
cô, đối với Cao Dật mà nói, thật sự công bằng sao?
Cô kỳ thật là cảm thấy tự ti, cảm thấy mình không xứng với anh.
"Nhược Tâm, không cần nghĩ quá nhiều, nghe theo lựa chọn của con tim mình đi, em cũng không thể biết được niềm hạnh phúc của anh? Cho nên, không thể tự mình cho là đúng rồi quyết định hết được." Cao Dật tựa hồ đã sớm biết cô suy nghĩ cái gì, vội vàng ngăn cản dòng suy nghĩ miên man của cô, bằng không nếu người phụ nữ này lại tiếp tục chui vào mai rùa, sẽ rất khó thoát ra. Mà anh cũng là tiếp nhận cá trong tay cô, cho cô nghĩ ngơi một lát.
"Được rồi, tiếp tục đi, anh còn đang đói đó, em mà còn ngây người nữa là anh chết đói mất."
Hạ Nhược Tâm cúi đầu, lông mi hơi hơi run. Cô tựa hồ đúng là nghĩ quá nhiều rồi. Cô nhẹ nhàng cười, được rồi, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi, bọn họ như vậy, kỳ thật cũng không khác các cặp vợ chồng cho lắm.
Lý Mạn Ni đi ra từ bệnh viện, tay cô cầm một túi hồ sơ, kết quả đã ra tới, cô đúng là là mang thai, chỉ là tâm cô vẫn cứ là thập phần phức tạp, vừa kinh hỉ là vừa bất an.
Đứa nhỏ này đến rất đúng lúc, nhưng cũng không phải thời điểm. Nó có thể là của Sở Luật, nhưng cũng có thể là của người đàn ông kia.
Cô đem tay đặt trên bụng, môi gắt gao mím lại, đứa nhỏ này, mặc kệ có phải là của Sở Luật hay không, cô nói phải, thì nó là phải, nó là đứa con của Sở Luật và Lý Mạn Ni cô, là đứa nhỏ của Sở gia, là người thừa kế tập đoàn Sở thị tương lai, cũng là người giúp cô giữ lại tất cả, cô hôn nhân, chồng, và thân phận của cô.