Cô ngồi vào xe, tay cẩn thận vỗ về bụng mình, "Bé con, con nhất định phải bình an lớn lên, bởi vì, tất cả mọi thứ bây giờ của mẹ đều dựa vào con." dựa vào tình yêu rất là không đáng tin cậy, người đàn ông kia có từng yêu cô sao? Dựa vào vợ chồng Sở Gia?, bọn họ chỉ lo cho con trai của họ thôi, còn cha cô? Ông ta chỉ biết há miệng chờ miếng ăn ngon từ Sở thị mà thôi.
Cho nên, bây giờ cô chỉ có thể dựa vào đứa nhỏ này.
Mà trong lòng cô rất rõ ràng, Sở Luật trước giờ chưa từng yêu cô, anh sủng ái cô, thích nàng, cho cô hết thảy, nhưng mà, chỉ có phần tình yêu đó, cô không cảm giác được, cô cho rằng anh ấy yêu Hạ Dĩ Hiên đã chết kia, cho nên, cô sẽ không so đo với người đã khuất, cô tự lừa dối chính mình rằng rồi sẽ có một ngày, anh sẽ thật lòng yêu thương cô, chỉ là, bây giờ, tất cả lại biến hóa như một vở hài kịch.
Hạ Dĩ Hiên không có chết, Hạ Nhược Tâm lại thay thế cô ấy, là ai đều có thể, nhưng mà, tuyệt đối không có khả năng là Hạ Nhược Tâm, bốn năm trước, cô cướp Sở Luật từ tay cô ta, bốn năm sau, cô sẽ càng không để vụt mất Sở Luật.
Đôi môi cô nhẹ nhàng giương lên, "Bé con, con nhất định phải giúp mẹ giữ lại ba của con, bởi vì, tất cả những gì ở Sở gia đều là của chúng ta, tất cả... Nếu không, mẹ chết cũng không cam lòng."
Sở Luật xuống xe, anh đã ở công ty ở rất nhiều ngày rồi, cũng không phải bởi vì bận rộn, mà là vì anh không biết phải đối mặt với người vợ này như thế nào, người là do anh lựa chọn, nhưng bây giờ anh lại không thể đối mặt.
Tay anh đặt lên lồng ngực, anh không muốn lừa chính mình, anh muốn gặp người phụ
nữ kia, thật sự muốn gặp cô ấy, anh có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng anh lại sợ.
Sợ cô lãnh tình, bởi vì, tất cả những thương tổn mà cô phải gánh chịu, đều do một tay anh dựng nên.
Anh đi vào, mở cửa ra, chờ đến khi nhìn rõ được người ở bên trong, anh nheo mắt lại
Cha mẹ anh, còn cha mẹ Lý Mạn Ni, đều ở đây, trên mặt bọn họ ngăn không được cảm xúc vui mừng.
"A Luật, con đã trở lại, mau tới đây, mẹ có chuyện phải nói với con." Tống Uyển vừa nhìn thấy con trai liền ngoắc anh lại.
Sở Luật đến gần vài bước, mà Lý Mạn Ni ngồi ở giữa hình như cũng có chút khác lạ, khuôn mặt cô đầy ôn nhu nhìn anh. Cô bị làm sao vậy, sắc mặt Sở Luật hơi trầm xuống một chút, trong lòng luôn là có một loại cảm giác phập phồng kì lạ.
Trực giác nói cho anh, họ đang rất vui vẻ, nhưng chuyện vui này, không tốt cho anh.
"Ba, mẹ, sao mọi người lại tới đây?" Anh hỏi mẹ mình, mà Tống Uyển đang kéo tay Sở Luật, trên mặt lại thoáng có một nét ưu sầu.
"A Luật, sao con có thể sơ ý như vậy? Mạn Ni nó có thai, con làm chồng sao lại không biết? Đáng lý ra con phải chú tâm nhiều một chút mới đúng, nếu cháu trai của mẹ bị làm sao, thì mẹ từ con luôn." hiện tại đối với Tống Uyển mà nói, quả thực cháu trai quan trọng hơn con trai rất nhiều, chỉ cần cho bà cháu trai, có con trai hay không cũng không quan trọng, con trai đã trưởng thành rồi, không có khả năng tùy thời đều là bồi bọn họ, nhưng cháu trai thì lại khác, về sau bọn họ có thể mỗi ngày sống với cháu trai, cùng nhau chơi, cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ.