Bọn họ không dám dời mắt khỏi người con gái, lúc trước không có nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện, đúng là con gái do bà sinh ra, giống y như bà lúc còn trẻ.
Nhưng mà, Hạ Nhược Tâm vẫn đứng im ngoài cửa, giống như không nghe thấy lời Thẩm Ý Quân nói.
"Nhược Tâm, con vào đây trước đã, đừng đứng ngoài cửa." Hạ Minh Chính có chút xấu hổ, ông vội vàng nói cho xong, chỉ sợ Thẩm Ý Quân nghĩ nhiều, đến lúc đó cảm xúc lại không tốt, là ông có lỗi với mẹ con bà, có một số việc, rõ ràng là ông có thể ngăn cản, thế nhưng ông lại ích kỷ, kết quả bây giờ quậy thành như vậy, gần như là không thể giải quyết được, nhưng mà, đứa nhỏ Nhược Tâm này rất mềm lòng, cũng rất hiếu thảo, nhất định sẽ tha thứ cho bọn họ, đúng không? Sau này, bọn họ nhất định sẽ đối xử tốt với đứa nhỏ này, trả lại tất cả những thứ đã thiếu nợ nó.
Lúc này Hạ Nhược Tâm mới đi tới, từng bước bước đến giường bệnh, cô đi rất chậm, mà mỗi một bước đi, Thẩm Ý Quân lại cảm thấy trái tim đập nhanh hơn, cũng khẩn trương hơn rất nhiều.
Bà đợi lâu như vậy, hối hận lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được, đúng không?
"Tâm Tâm..." Đôi môi Thẩm Ý Quân không còn tươi tắn như ngày thường nữa mà rất khô khốc, thỉnh thoảng khép mở, mà có thể nói, cũng chỉ có hai chữ Tâm Tâm này.
Hạ Nhược Tâm nhìn chằm chằm vào Thẩm Ý Quân, làm cho bà phải cúi đầu, bà, hình như rất xấu hổ.
Nhược Tâm...
Hạ Minh Chính là người làm ăn, cho nên ông có trực giác rất nhạy cảm, trong lòng ông không khỏi trầm xuống, ông cảm thấy áp lực nặng nề không nói nên lời, về chuyện quan sát sắc mặt, ông mạnh hơn Thẩm Ý Quân nhiều, sợ là lúc này Hạ Nhược Tâm đến đây không phải là muốn làm lành với bọn họ, thật ra ông cũng biết, chuyện đó không dễ dàng, nếu đổi thành ông là Hạ Nhược Tâm, không, thậm chí ông còn không dám tưởng tượng, mặt ông bắt đầu nóng lên, đây đều là nghiệt duyên
do ông tạo ra.
Hạ Minh Chính vừa định mở miệng thì Hạ Nhược Tâm đã đánh gãy.
"Hạ tiên sinh, tôi đã đến thăm bà ấy, mong ông đừng đến làm phiền tôi nữa, được không?"
"Tâm Tâm..." Thẩm Ý Quân nghe thấy như thế, giọng nói như muốn vỡ oà ra, "Tâm Tâm, sao con có thể nói như vậy?" Bà nắm chặt phần áo trước ngực, ngực bà đau quá, cơn đau như muốn cướp lấy hô hấp của bà.
Hạ Nhược Tâm thản nhiên nâng khoé môi, hai mắt rất bình thản, giống như lòng của cô vậy.
Cô rất bình tĩnh, không tức giận, không tiếc nuối, cũng không đau lòng, cứ như vậy, giống như mặt nước bằng phẳng chưa từng gợn sóng.
"Hạ phu nhân, tôi nghĩ mình đã nói rất rõ ràng rồi, mẹ tôi đã mất khi tôi bốn tuổi, con gái của bà cũng đã chết khi nó bốn tuổi, thật ra, tôi cũng đã qua tuổi cần có mẹ rồi, khi bà cướp bùa hộ mệnh của tôi, khi bà cắt tóc tôi, khi bà cướp đi giấc mộng của tôi, khi bà đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi đã cho bà cơ hội, cũng cho mình cơ hội, tôi nghĩ, nếu bà có thể cứu tôi, cứu con gái của tôi, như vậy, dù bà làm gì thì tôi cũng sẽ tha thứ cho bà, bà vĩnh viễn là mẹ của tôi, chẳng sợ sau này Hạ gia không cần bà, cho dù tôi mệt mỏi và cực khổ hơn nữa, cũng sẽ nuôi dưỡng bà, nhưng mà, có lẽ là bà không cần, bà đã có chồng, có tiền, có quyền, đúng rồi, đứa con gái mà bà hiểu rõ nhất cũng đã trở lại, bà còn tìm tôi làm gì?" Hạ Nhược Tâm cười, cười không oán hận, cứ như vậy đi, lòng cô cũng rộng mở thêm một ít, không phải không oán hận, mà là mọi thứ cứ như chưa từng trải qua, như vậy, vì sao cô lại phải đau lòng.