Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 480


trước sau

Mà Hạ Nhược Tâm đang ngồi trong xe taxi, ngón tay vô thức quấn chặt, cô nghiêng mặt, bên trên cửa thuỷ tinh của ô tô có hình ảnh của cô, cô muốn cười, nhưng mà khoé môi lại không thể nâng lên, thật sự, đừng đến quấy rầy cô nữa, được không?

Mặc kệ là Thẩm Ý Quân hay là Sở Luật.

Về tới nhà, xung quanh rất im lặng, thế nhưng sự im lặng như thế mới làm trái tim vẫn luôn khó chịu của cô dần bình tĩnh.

Cô đi đến trước bàn, cầm lấy tờ giấy trên bàn, đây là cách nhắn lại của cô và Cao Dật, có lẽ sử dụng điện thoại sẽ tiện hơn, nhưng mà Cao Dật lại thích như thế, anh sẽ tự tay viết, trên tờ giấy còn mùi mực là chữ viết rất đẹp, kèm theo một chút quan tâm thản nhiên, còn hơn là sản phẩm hiện đại mà mọi người ỷ lại.

"Anh dẫn Tiểu Vũ Điểm ra ngoài ăn cơm, nếu em về thì nhớ ăn cơm, đừng có đối xử tệ bạc với dạ dày của mình, nghe lời bác sĩ mới đúng."

Ở trên tờ giấy còn vẽ một em bé đang cười, chính là một vòng tròn gần giống quả trứng, còn có bốn que diêm, bên trên trứng chim là một mái tóc dài, mà ở trên những que diêm lại là những quả trứng nhỏ, phía trên còn viết mấy chữ méo mó, "Đây là tay, đây là chân", trông rất nghiêm túc.

Hạ Nhược Tâm lập tức bật cười, tâm tình cũng tốt hơn nhiều.

Hình như con gái của cô cũng giống cô, cũng có chút thiên phú về hội hoạ, nếu như sau này con bé thật sự đam mê thì người làm mẹ như cô nhất định sẽ không để con bé buông tha cho giấc mơ của mình.

Hạ Nhược Tâm đi vào nhà bếp nấu cho mình một chén mì, khi một mình ngồi vào bàn ăn, đột nhiên, cô cảm thấy có chút cô đơn.

Có phải là quá im lặng rồi hay không, hay là bởi vì, lòng của cô, đang rối loạn.

Chỉ là chặt đứt vài thứ có lẽ nên đứt từ lâu, gặp người không nên gặp thôi mà.

Cô cười tự giễu, không biết có ai phát hiện hay không, trong mắt cô còn có chút đau khổ.

Thì ra, có một ngày, cô không phải con gái của ai mà cũng có nhiều người để ý đến cô như thế, chỉ vì muốn nói một câu xin lỗi kia.

Lấy bản vẽ của mình, cô ngồi
trên sô pha bắt đầu vẽ tranh, sau vài nét bút thì một bức tranh đơn giản dễ hiểu hiện ra, nét vẽ mềm mại, mấy năm nay, khả năng hội hoạ của cô đều dựa vào hứng thú, cho đến khi kí hoạ xong bức tranh, Hạ Nhược Tâm mới phát hiện đã sắp năm giờ, có lẽ hai người kia cũng đã trở lại, cô phải đi mua đồ ăn mới được, nếu không thì cả nhà đều phải đói bụng.

Lấy ví đựng tiền lẻ của mình, cô đi ra ngoài, mặc kệ ban ngày thấy ai, gặp chuyện gì, cô vẫn là cô của lúc trước, không thể nói là lòng bình lặng như nước, nhưng mà sau khi trải qua nhiều năm khổ cực thì cô đã quen với những chuyện như thế rồi.

Đến khi cô về nhà, vừa mở cửa là đã nghe thấy giọng nói của Tiểu Vũ Điểm ở bên trong, con bé đang hỏi Cao Dật mười vạn câu hỏi vì sao, có khi, ngay cả Hạ Nhược Tâm cũng không chịu nổi mười vạn câu hỏi vì sao của Tiểu Vũ Điểm, không biết những đứa nhỏ nhà khác có như vậy không, sao cô chưa từng thấy đứa nhỏ nào hỏi nhiều như thế.

Điểm này, tuyệt đối không giống cô.

Hạ Nhược Tâm đẩy cửa, Tiểu Vũ Điểm nghiêng gương mặt nhỏ nhắn rồi chạy tới, ôm chặt chân của cô, líu ríu khoe khoang, "Mẹ, hôm nay Tiểu Vũ Điểm đi công viên thả diều, diều của Tiểu Vũ Điểm bay cao nhất, cũng xinh đẹp nhất."

"Ừ, mẹ biết rồi." Hạ Nhược Tâm vỗ đầu con gái rồi ngồi xổm xuống, dùng tay phải ôm lấy con, Tiểu Vũ Điểm hôn lên mặt mẹ thật mạnh, sau đó đặt gương mặt nhỏ nhắn lên vai Hạ Nhược Tâm, hình như là mệt mỏi rồi.

Mà Cao Dật thì ngồi ở bên cạnh, nở nụ cười với Hạ Nhược Tâm, hình như anh có chuyện muốn nói, nhưng mà anh lại không vội.

Hạ Nhược Tâm đưa Tiểu Vũ Điểm đi nghỉ ngơi, bé chơi lâu như vậy, đương nhiên là phải mệt rồi, hoặc là có thể dựa vào việc bé hay dụi mắt để biết bé thật sự mệt mỏi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện