Cao Dật chuẩn bị đồ rồi chạy nhanh đến phòng cấp cứu, kết quả vừa thấy người bên trong, anh hơi ngoài ý muốn, giai đoạn này người quen cũng muốn tụ tập ở đây sao.
"Sở tiên sinh, anh không sao chứ?" Cao Dật đi qua lấy ống nghe: "Xin hỏi anh chỗ nào không thoải mái?"
Sở Luật mở hai mắt có chút chật vật, hai tròng mắt mệt mỏi tràn đầy tơ máu, không biết bao lâu rồi không nghỉ ngơi tốt, lúc này toàn bộ quần áo tây trang sẫm màu dính vài vết máu, nguyên nhân do màu sắc cho nên cũng không ai biết, nhưng mùi máu tươi này lại không thể gạt được bác sĩ Cao Dật, riêng vừa nghe là biết người này trên người đang chảy máu.
"Cắt quần áo." Cao Dật phân phó một câu với y tá bên cạnh.
Y tá cầm kéo lại không nói hai lời lập tức cắt quần áo trên người Sở Luật, một kéo đi xuống cắt mất mấy trăm vạn, Sở Luật cũng không nói lời nào để mặc cho bọn họ cắt quần áo của mình, chạm vào miệng vết thương mà anh giống như vô tri vô cảm, y tá cầm kéo trên tay đã dính không ít máu.
Đây không phải là máu của người khác à, y tá ở trong lòng nói thầm một câu, nếu không phải máu của người khác sao người đàn ông này đến hừ cũng không hừ một tiếng, chẳng lẽ là không có cảm giác đau, thiếu dây thần kinh?
Cuối cùng quần áo cũng được cắt xong, mí mắt y tá giật một cái.
Người đàn ông này cũng bị thương không nhẹ, cánh tay bê bết máu, không biết xương cốt có vấn đề gì không.
Cao Dật đi tới, đặt tay lên vai Sở Luật.
"Chỗ này đau không?"
Sở Luật nâng mí mắt, đôi môi mỏng mím chặt, anh không nói lời nào cũng không kêu đau.
"Đi chụp X-quang." Cao Dật dời đi, hỏi anh ta còn không bằng hỏi máy móc.
Không lâu sau kết quả của phim không có chuyện gì lớn, bị thương ngoài da, nhưng là miệng vết thương lớn nên phải khâu lại.
Lúc khâu lại miệng vết thương, đôi mắt Sở Luật vẫn luôn trừng trừng nhìn Cao Dật, giống như Cao Dật đang khoét thịt, lột da anh.
Mà trên thực tế lại trái lại, Cao Dật khâu lại vùng da bị thương, đến khi khâu xong anh mới tháo găng tay, nhìn đồng hồ, đã 7 giờ rưỡi.
"Bác sĩ Cao, con gái anh đang đợi sao?" Một y tá ở cạnh hỏi Cao Dật, mỹ nữ nhỏ sẽ không phải vẫn ở trong bệnh viện đó chứ.m, thật là vất vả cho một đứa bé như vậy.
"Đúng vậy, bé ở cùng với mẹ, tan tầm, chúng tôi sẽ trở về, mọi người vất vả rồi."
Anh lật ca bệnh trong tay, cũng không quên dặn dò: "Vết thương của mấy người bệnh này phải xử lí tốt, không có vấn đề gì lớn, nhưng buổi tối khả năng sẽ bị sốt."
"Yên tâm đi, bác sĩ Cao, chúng tôi biết rồi." Y tá nói xong, điều chỉnh tốc độ thích hợp dây truyền dịch của Sở Luật.
Cao Dật luôn có cảm giác một tầm mắt lạnh băng không độ ấm dừng ở trên người anh, nếu như là người khác có lẽ sẽ như đứng trên đống lửa ngồi đống than, nhưng Cao Dật không sao cả, anh đi ra khỏi cửa phòng cấp cứu, ánh mắt phía sau vẫn không buông tha, hồi lâu sau vẫn đuổi theo anh.
Cao Dật vào trong văn phòng, Tiểu Vũ Điểm đã ngủ, Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của con, vừa thấy Cao Dật, một tay đặt cốc nước để trước mặt anh.
"Uống chút nước đi, con chờ anh lâu lắm chịu không được ngủ rồi."
Cao Dật cầm cốc uống một nửa.
"Chúng ta đi thôi." Anh cởi áo blouse trắng trên người, thay áo khoác, vươn tay ôm Tiểu Vũ Điểm lên, Tiểu Vũ Điểm thật sự ngủ say, động tác lớn như vậy bé cũng không bị thức giấc.
Kéo áo khoác, anh bọc Tiểu Vũ Điểm kín mít, sợ gió bên ngoài sẽ lạnh
đến bé.
"Được." Hạ Nhược Tâm lấy khăn quàng cổ đi theo Cao Dật ra cửa bệnh viện. Lúc này, bên trong bệnh viện không thiếu người đi tới đi lui.
Lúc này một người đàn ông vội vã chạy vào, anh vừa mở mắt nhìn thấy Hạ Nhược Tâm tựa như nhìn thấy ma.
"Chị... chị dâu..."
"Cái đó..." Anh chỉ vào bên trong, há mồm không nói nên lời.
Hạ Nhược Tâm khẽ gật đầu với anh, nhìn anh một cái ý cười rất thiện lương, người nhà họ Sở, từ trước chỉ có Đỗ Tĩnh Đường giúp đỡ cô, phần ân tình này cô nhỡ kĩ, tuy rằng nói Đỗ Tĩnh Đường không mang họ Sở, nhưng vẫn là người nhà họ Sở.
Đối với anh vì sao lại ở chỗ này, dường như không liên quan đến cô.
"Em..." Đỗ Tĩnh Đường vừa muốn mở miệng, Hạ Nhược Tâm đã cùng Cao Dật rời đi.
Đỗ Tĩnh Đường trợn tròn mắt, đây là cái dạng duyên phân gì đây, đúng rồi, hiện tại không phải lúc phát ngốc, anh phải nhìn thấy anh họ, nghe nói anh bị tai nạn xe, trời ạ, sẽ không có việc gì nhé, mà chuyện này anh cũng không dám nói cho cô và chú, sợ bọn họ nhất thời không chịu nổi, đầu tiên anh đến đây để hiểu tình huống trước, xem người còn sống hay đã chết, hay là bị tàn phế rồi.
Chạy vào bên trong phòng bệnh, anh phát hiện Sở Luật cũng không có gì đáng ngại mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật tốt, chỉ là một vết thương nhẹ, bằng không cô anh không nói hai lời khóc đến chết đi sống lại mất.
"Này, anh không sao chứ?" Đỗ Tĩnh Đường kéo ghế qua ngồi xuống, nhưng nhìn thấy vài người bên trong một phòng bệnh liền có chút không thoải mái.
"Đổi một phòng khác đi, ở đây quá nhiều người, đổi một cái phòng đơn, nếu không được thì chuyển viện."
"Không cần." Sở Luật nhàn nhạt từ chối.
"Không cần?" Giọng nói của Đỗ Tĩnh Đường cũng cao lên, kết quả từng đôi mắt trách cứ đều trừng mắt nhìn anh, anh vội vàng bịt kín miệng, xong rồi, người ta ném đá.
Xem đi, anh nói mà, nơi này không thành, nơi này không tốt, nhiều người như vậy, lời nói lặng lẽ cũng không được, hơn nữa, nhiều mùi người, phương diện này mùi nào cũng có, cũng không biết có phải vừa rồi ai ở chỗ này WC hay không, một mùi nước tiểu nồng nặc.
Che lại cái mũi của mình, Đỗ Tĩnh Đượng hiện sắp bị nghẹt thở, huống chi từ nhỏ đều là anh họ để ý, còn có sao lại bị tai nạn xe cộ.
"Anh, sao anh lại biến thành như vậy?"
Đỗ Tĩnh Đường vác mặt đến, Sở Luật này không thể bị thương được, trước không đề cập tới toàn bộ chuyện công ty đều đè ở trên người anh trên dnah nghĩa phó tổng, vốn dĩ anh đã làm trâu làm ngựa, hiện tại tốt rồi, về sau chẳng những làm trâu làm ngựa, căn bản là phải bò ra vào công ty, làm gì, mệt quá, còn có trong nhà cô và chú, nếu mà biết cũng không được đến.
"Ừm." Sở Luật nhàn nhạt hạ mí mắt: "Anh đi tìm chính mình."