"Anh, anh sẽ không phải thất tình muốn tự sát chứ?" Đỗ Tĩnh Đường cắn móng tay, thấy anh họ thế nào cũng không giống một người si tình, nói là bạc tình thì đúng hơn, kể cả nghĩ luẩn quẩn trong lòng cũng sẽ không có khả năng lấy mạng mình ra đùa giỡn chứ.
Sở Luật vươn tay xoa nắn bả vai, ho khan một tiếng, đôi mày vô thức nhíu lại, bả vai với cánh tay truyền đến đau đớn xé rách mà sắc mặt anh vẫn như thường, cũng chỉ có anh biết loại đau này là một loại đau tồn tại như thế nào.
"Anh, hay để em giúp anh đổi một phòng bệnh nhé?" Đỗ Tĩnh Đường vẫn cảm thấy phòng bệnh này không thoải mái, người quá nhiều, mùi quá nồng, nếu ở nơi này sẽ bị nghẹt chết, hơn nữa anh sau này còn mỗi ngày tới, cũng không phải anh đến thăm người bệnh mà là một chuý văn kiện cần đích thân anh họ anh kí tên mới được, hơn nữa phải mang máy tính đến đây, quá nhiều người, quá ồn ào, làm sao bầy giờ, tiền máy tính không đáng giá nhưng giá trị tư liệu bên tròn còn hơn cả tiền.
"Tuỳ em." Sở Luật nhắm mắt lại làm như muốn ngủ, anh lại mở hai mắt, giọng nói lạnh lùng giống như chưa chịu đau thương sâu sắc.
"Tĩnh Đường...."
"Vâng, em đang nghe...." Đô Tĩnh Đường rời điện thoại trước mặt ra: "Sao vậy, còn có việc?"
"Đừng nói cho bố mẹ anh." Nói xong, Sở Luật lại nhắm mắt một lần nữa, lúc này đây anh không có bất luận phòng bị gì liền ngủ, cũng vì mất máu quá nhiều, rốt cuộc vẫn chỉ là con người không phải máy móc, anh vốn dĩ là người có máu có thịt đó.
"Em đương nhiên sẽ không nói." Đỗ Tĩnh Đường lại dán mặt vào điện thoại: "Nói anh bị thườn thành như, không nói, thì anh vẫn bị thương thành như vậy, năng lực khôi phục của anh như quái vật vậy, không đến mấy ngày sẽ không có việc gì nữa."
Đúng rồi, anh đứng lên, còn phải đổi phòng bệnh cho Sở Luật, mà anh mới đi ra bên tai nghe được âm thanh có người đang hú hí, đau đầu, chịu đựng không được, vẫn nam nữ ở chung hỗn độn, tất cả các loại bất tiện nữa.
Không lâu sau, có người đến đổi phòng bệnh Sở Luật, là một phòng bệnh VIP xa hoa, một người một phòng, bên trong có một toilet, TV, điều hoà, máy sưởi đều có hết, hơn nữa phòng bệnh cũng có y tá chuyên môn cận thận chăm nom giúp đỡ. Đỗ Tĩnh Đường mau chóng mang notebook của Sở Luật cùng những đồ dùng cầm lại đây.
"Ớ, anh, anh đây là định ở đây lâu dài sao?" Đỗ Tĩnh Đường lau mồ hôi trên đầu, mấy thứ này chuyển đến thật sự không dễ dàng, hơn nữa cảm giác cũng không cần phải nhiều như thế này chứ, bác sĩ nói, vết thương của Sở Luật tuy nghiêm trọng, nghỉ ngơi mấy ngày có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, chính là sao anh lại cảm giác anh họ anh là muốn sống lâu dài ở đây.
Sở Luật một tay băng bó, một tay gõ trên bàn phím, mặc dù chỉ có một tay nhưng tốc độ đánh chữ rất nhanh. Đương nhiên anb đang tập trung tinh thần làm việc nên cũng không trả lời vấn đề của Đỗ Tĩnh Đường, một lần bị bơ làm Đỗ Tĩnh Đường cho rằng anh đang ở đây nói chuyện với không khí.
Mà anh nghe lệnh mang đồ của Sở Luật phải phân loại từng cái từng cái một đúng chỗ, quần áo nhất thiết phải treo ở bên trong tủ quần áo, văn kiện nhất thiết phải sửa sang lại, lại phải đi ra bên ngoài mua một chậu xương rồng đặt ở bên trong, cây này chăm sóc tương đối dễ, cũng không cần tưới nước, làm cho bên trong thêm sức sống, không khí trầm trầm, vốn dĩ Sở Luật không phải người thích nói chuyện, nửa chữ anh cũng không phát ra khỏi cổ họng, có lẽ chỉ có Đỗ Tĩnh Đường anh lầm bầm lầu bầu.
"Cốc cốc" bên ngoài truyền đến
một tiếng gõ cửa.
Không phải là người đến thăm bệnh chứ?
Đỗ Tĩnh Đường còn đang buồn bực, chuyện Sở Luật bị thương, toàn bộ mọi người anh đều lừa gạt, người trong công ty không biết, bố mẹ anh cũng không biết, cô chú anh càng không biết, đối với bên ngoài anh cũng chỉ nói là Sở Luật đi công tác có lẽ khoảng mười ngày nửa tháng, lúc này sẽ có ai tới?
Anh mở cửa ra, đang sợ có phải bị cô và chú biết rồi không, kết quả mới vừa mở cửa, trước cửa là một người phụ nữ xa lạ, cô ấy cười xấu hổ, mà mắt cô thỉnh thoảng đảo, như khẩn trương, lo lắng, còn có một loại e lệ chờ mong cùng kích động.
"Chị...." Đỗ Tĩnh Đường suýt chút nữa đã gọi chị dâu, anh chớp mắt, không đúng, đây không phải người kia, tuy rằng trưởng thành có hơi giống nhưng là không phải, đầu tiên là ánh mắt có điểm giống, nhưng nhìn kĩ mới phát hiện không giống.
"Chào anh, xin hỏi Sở tiên sinh ở chỗ này sao?" Người phụ nữ dịu dàng hỏi, một đôi mắt vẫn muốn nhìn xuyên thấu qua Đỗ Tĩnh Đường tìm kiếm người bên trong, cũng chính là người cô muốn gặp.
Tìm anh họ? Đỗ Tĩnh Đường lại đánh giá người phụ nữ trước mắt nửa ngày.
Thật đúng là không tồi.
Chỉ là, chị dâu trước của anh, không đúng, là trước của trước, so với người này còn xinh đẹp hơn, có khí chất hơn nhiều, cái này chỉ là rất giống, nhưng là lại kém quá nhiều, trên đời này làm sao có thể sẽ có hai mảnh lá cây giống nhau, đương nhiên cũng không có khả năng sẽ có hai người giống nhau, cho nên người này không phải trước của trước của anh, không đúng, là Hạ Nhược Tâm, chỉ là anh họ anh sao lại tìm được một người như vậy rồi, không phải là người thay thế đó chứ, chính là anh bảo anh họ anh nhất định sẽ có một ngày hối hận, xem đi, bây giờ người thay thế cũng đến rồi, còn nói sẽ không hối hận, tám phần này là hối ruột cũng muốn kêu.
Người thật không muốn, lại cứ tìm một người thay thế.
"Xin hỏi...." Người phụ nữ còn muốn hỏi lại.
Đỗ Tĩnh Đường lại bày ra một vẻ mặt tươi cười: "Cô tìm anh họ tôi à, ờm, vừa lúc anh ấy ở đây."
"Thật vậy sao!" Ánh mắt cô ấy sáng lên, lúc này không có chạy thẳng vào mà cô nhấc chân lập tức đi vào, lại bị Đỗ Tĩnh Đường chặn lại, cô ta muốn làm gì, anh còn chưa cho cô ta vào mà đã nghĩ muốn đi vào, có mà con mèo Tây, đây là suy nghĩ đàn ông bị điên sao?
"Cái đó, tôi có thể đi vào không?" Người phụ nữ cũng cảm thấy được chính mình hơi vội vàng, lúc này đây mới xốc lại tinh thần, ngượng ngùng nói, nhưng trong đôi mắt to tròn lại hiện rõ ràng không kiên nhẫn.
Lại là một người thích diễn, Đỗ Tĩnh Đường trợn trắng mặt nhịn xuống cảm xúc.
Đạo hành này còn chưa cao bằng Lý Mạn Ni đâu, Lý Mạn Ni ở trước mặt bọn họ diễn bốn năm, hiện tại bọn họ đối với xem diễn đã không dễ dàng vừa lòng, muốn ở trước mặt anh diễn, vậy tiếp tục đi.
"Anh, tìm anh." Đỗ Tĩnh Đường nói vọng vào bên trong một câu: "Nếu anh không nói lời nào, em sẽ cho cô ấy vào."
"Vào đi." Sở Luật cũng không biết bên ngoài là ai, muốn vào thì vào đi.