Nam Gia Ngộ chạy đến hiện trường. Thi thể kia đã bốc mùi, biến dạng đến không biết được là ai rồi. Nam Gia Ngộ có hơi hoảng hốt, tay chân run rẩy, nhìn thấy chiếc nhẫn cưới của Đường Dịch ở gần đó anh dường như sụp đổ, cả người ngồi xuống không thể đứng vững nữa rồi.
“ Anh Nam..” Thanh tra vội đỡ lấy anh, Nam Gia Ngộ cứ đưa mắt nhìn thi thể đang được phủ vải trắng nằm ở kia. Anh lắc đầu, đây không phải sự thật, Đường Dịch nhất định chưa chết…
Tên sát nhân kia nhất định chưa giết cô, nhất định chưa…
“ Bây giờ chúng ta nên đợi kết quả giám định bên pháp y “.
“ Nếu như ADN trùng khớp với vợ của anh thì…”.
“ Không, cô ấy sẽ không sao…”.
“ Không…”.
…
Nam Gia Ngộ ngồi ở ghế, anh gục đầu xuống chấp tay cầu nguyện. Ngồi đợi kết quả ADN mà anh tim anh như sắp rớt ra, cả người không ngừng run rẩy.
Đợi mãi cuối cùng cũng có kết quả, cũng may đó không phải Đường Dịch. Là một cô gái xấu số đã bị tên khốn kia giết chết bằng cách tàn bạo không ai tưởng tượng nổi, cách thức gây án và lần ra tay của hắn lần này hết sức dã man, cảnh sát cũng rất bất ngờ.
Nam Gia Ngộ vừa an tâm một chút thì trong lòng lại trùng xuống. Khi không hắn để nhẫn cưới của Đường Dịch bên cạnh cái xác kia làm gì chứ?
Chẳng lẽ hắn đang có ý tốt muốn nhắc nhở anh rằng…
“ Không xong rồi…”.
…
Lại thêm một ngày trôi qua, Đường Dịch nằm đó như chết đi sống lại. Các vết thương và vết bầm không ngừng làm cô đau, cả người cô đã ê ẩm toàn bộ rồi.
Đường Dịch cứ thiếp đi rồi tỉnh lại, tên sát nhân kia cũng không biết đi đâu. Mãi đến khi trở về, hắn ta trở về trên người chỉ toàn máu tươi, mùi tanh của máu xộc lên mũi, Đường Dịch bụp miệng sợ hãi lùi ra phía sau.
Tên sát nhân kia lại không thấy mình bẩn một chút nào, hắn ta quăng bịch đồ trên tay xuống chỗ cô, đó chính là cơm tối của Đường Dịch được hắn mua từ cửa hàng tiện lợi trước đó.
Cảm giác buồn nôn cứ trào ngược lên không ngừng, Đường Dịch xanh mặt cố gắng chịu đựng để không nôn thóc ra…không may lại chọc hắn ta giận nữa.
Nhìn thấy bộ dạng đang muốn nôn của Đường Dịch, hắn ta tức giận vô duyên vô cớ đi đến nắm lấy tóc của cô lôi ngược ra.
“ Mày có ý gì đây hả?”.
“Anh…thật ghê tởm “ Đường Dịch nhìn hắn ta nói.
Hắn ta nghe thế liền trợn mắt lên, vẻ mặt hết sức đáng sợ, nắm tóc cô rồi không ngừng đập đầu cô xuống sàn.
“ Ghê tởm?”.
“ Người như mày mới chính là ghê tởm “.
Từng cú đập cứ thế chẳng dừng lại, trán Đường Dịch lại chảy máu, thoáng chốc cả sàn cũng chỉ toàn máu tươi. Căn phòng cũng sớm toàn mùi tanh của máu, không phân biệt được là máu trên người tên sát nhân hay là của Đường Dịch nữa.
Rầm
Bất ngờ cánh cửa được đẩy ra, tên sát nhân hoảng