Đường Dịch cảm thấy quá đau lòng rồi. Cô nắm áo, quay sang nhìn Hứa Duật Sâm.
" Làm ơn đưa tôi đi đi ".
" Chúng ta đi đâu?".
" Đi đâu cũng được, làm ơn " Đường Dịch mất kiểm soát, cô bắt đầu quát lớn tiếng rồi bật khóc.
Hứa Duật Sâm thấy thế liền cho xe quay đầu lại rời đi. Ôn Noãn đi ra thấy xe của Hứa Duật Sâm đang chạy đi thì đuổi theo.
" Thiếu phu nhân...".
Ôn Noãn đứng chống tay lên tường, cô bất lực rồi, cô chỉ có hai chân thôi không chạy lại xe bốn bánh đâu.
Ôn Noãn xoay người vào nhà. Nhìn bộ dạng thản nhiên của Nam Gia Ngộ liền tức giận.
" Cuối cùng ngài Nam đây muốn gì chứ? ".
Nam Gia Ngộ nhìn Ôn Noãn nhưng không đáp.
" Thiếu phu nhân rời đi rồi ".
" Đi rồi càng tốt " Nam Gia Ngộ đứng lên nói.
Anh về phòng của mình, đi đến bên tủ quần áo rồi đặt tay vào cánh cửa, bên trong có một cái mật thất, chỉ cần đẩy nhẹ sẽ mở ra được.
Anh tiến vào trong, bên trong chỉ chứa toàn kỉ niệm hạnh phúc của Nam Gia Ngộ trước kia. Anh bật đèn, đưa tay kéo tấm vải che bức ảnh lớn trên tường xuống.
Nhìn cô gái trong hình đứng cạnh mỉm cười, mái tóc ấy...thật dài...
Đúng vậy, anh cứu Đường Dịch chỉ vì cô có đôi mắt và mái tóc giống như cô ấy.
Người con gái mà anh đã từng yêu sâu đậm rất nhiều. Đến bây giờ có muốn quên cũng không thể được...
Anh đặt tay lên tấm hình, gục đầu vào đó, bỗng chốc Nam Gia Ngộ chìm vào đau khổ. Anh yêu cô ấy, nhưng chỉ vì hôn nhân vớ vẩn theo đính ước này đã hủy hoại tình yêu của anh.
Nam Gia Ngộ ngồi bệch xuống. Anh để Đường Dịch trong mắt mình chỉ vì cô giống cô ấy, giờ đây thì mọi thứ biến mất do tên sát nhân đó rồi. Cô...không còn giá trị trong mắt anh nữa!
Nam Gia Ngộ chống tay đứng lên. Anh kéo tấm vải che về vị trí cũ rồi quay lưng rời khỏi mật thất của mình.
Đường Dịch ấy...cũng đến lúc nên giết cho xong!
Anh có thể thoát ra khỏi cái hôn nhân vớ vẩn như trò mèo bắt chuột này rồi.
...
Hai tháng sau.
Kể từ hôm đó Đường Dịch không hề trở về Nam gia. Nam Gia Ngộ chẳng ngó ngàng đến, cô hoàn toàn sống ở nhà Hứa Duật Sâm thời gian qua.
Cuối cùng chân cô cũng đã tháo bột được rồi. Đường Dịch bắt đầu tập luyện đi lại, thời gian này cô vẫn chưa thể vận động mạnh được.
Đường Dịch đưa tay vịnh vào tường, cô cắn môi dưới chịu đựng dùng hết sức để đứng vững và tập đi. Đi được một đoạn cô kiệt sức, cả người mệt nhừ nên đành ngồi xuống sàn.
Hứa Duật Sâm đi vào, anh