Hoa lê trắng như tuyết bay lả tả, ngày nhàn nhạt tắt nắng.
Nàng ngồi trong căn đình bằng cỏ, phía sau là hai thị nữ tuỳ thân.
Nơi này mô phòng theo vườn lê của Băng thành, là nam nhân nắm giữ quyền thế cùng chiếm đoạt nàng làm người của riêng hắn gần đây vì nàng mà xây dựng nên. Hắn nghe được nàng thích hoa lê, vì thế để có được nụ cười của nàng, đã dùng vô số sức người cùng của cải dựng nên một cái giống y hệt vườn lê của Băng thành tại ngoại ô Vương Đô này.
Thế nhưng nam nhân đó sao có thể biết được, cái nàng thích chỉ là hoa lê của Băng thành. Chỉ cần ở nơi đây, ở nơi mà ngươi tranh ta đoạt, chiến tranh vô số, máu chảy thành sông, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không cười. Nàng sớm đã quên phải cười như thế nào rồi.
Từng cánh từng cánh hoa lê rơi xuống, vài cánh hoa bị gió thổi bay vào đình rơi trên y phục trắng thuần của nàng, nàng cũng không hề phủi đi, chỉ lẳng lặng ngồi đó.
Đột nhiên, xa xa truyền tới tiếng ồn ào, phá vỡ sự yên tĩnh thường ngày của vườn lê.
Nàng không hề nhúc nhích, ngồi yên như một pho tượng, thị nữ sau lưng cũng không dám quấy rầy nàng. Bên ngoài vườn lê có rất nhiều thị vệ, không hề lo nghĩ sẽ có người dám xông vào.
Vậy mà, trước mặt các nàng rốt cuộc vẫn xuất hiện một nam nhân lạ mặt, phía sau là thị vệ hoảng hốt bám gót đuổi theo.
“Ta là Tử Tra Hách Đức Mạc Hách, ngươi chính là nữ nhân Băng thành đó sao?” Hắn nói, đôi mắt sắc bén vô lễ đánh giá nàng từ trên xuống dưới.
Nàng nhíu mày, nhẹ nhàng đứng dậy, cánh hoa trên đầu gối thuận theo nếp cong của chân váy trượt xuống. Ý bảo tất cả thị vệ đều đi xuống, tránh làm chỗ thanh tịnh này thêm hỗn loạn.
“Nơi này không phải nơi ngươi có thể tới.” Nàng không nhanh không chậm nói, đối với tất cả hành động vì muốn có được sự chú ý của nàng của mấy nam nhân này, nàng đã sớm coi như không có gì, cũng không mảy may sợ hãi.
Nam nhân cười lớn, sau đó đột nhiên cau mày phẫn nộ, bước nhanh tới gần nàng, lạnh lùng nói: “Ngươi chẳng qua chỉ là nữ nhân Ba Đồ nhan sắc có phần xuất chúng một chút, lại dám ở trước mặt tộc vương của chúng ta ra vẻ thanh cao! Hừ! Ta không tin có ai mà người Địa Nhĩ Đồ chúng ta không thể gặp được.”
Bị khí thế liều lĩnh của hắn làm kinh hãi, mặt nàng trắng bệch lùi lại phía sau mấy bước, hai thị nữ cũng bị dọa đến luống cuống.
Đối với nàng, nam nhân cưng chiều theo đuổi còn không kịp, khi nào thì có người giống người trước mặt này.
May mắn là, lúc còn cách nàng mấy bước chân nữa thì hắn đứng lại, khuôn mặt như con gấu ngốc nghếch vụng về trong nháy mắt trở nên kiên định như nham thạch, ánh mắt nhìn nàng đầy vẻ giễu cợt, cũng tuyệt đối không có sự kinh diễm cùng dục vọng như nàng thường thấy.
“Nữ nhân hồ đồ! Chẳng lẽ ngươi không hiểu, đắc tội với Tộc Vương của chúng ta đồng nghĩa đắc tội với toàn bộ người Địa Nhĩ Đồ chúng ta sao?” Ngữ khí của hắn lãnh đạm, thái độ cũng không còn phách lối, dường như giờ phút này mới nhận ra mình đang đối mặt với một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt.
Lắc lắc đầu, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân đi so đo với một nữ nhân có chút vô vị, cũng không nói nhiều nữa, xoay người rời đi. Phút cuối cùng cũng không quên bỏ lại một câu, “Không có gương mặt này, ngươi không là gì hết!”
——————
Không có gương mặt này, ngươi không là gì hết!
Cả kinh, A La mở to mắt, đập vào mắt là nóc lều bị ánh đèn dầu chiếu lập lòe mờ ảo, ánh đèn chập chờn phía trên. Trán hơi lạnh, nàng đưa tay lên sờ, hóa ra cả đầu đã toát mồ hôi lạnh.
Lại gặp cơn ác mộng kia rồi.
Lòng nàng khẽ thở dài, không nghĩ đến cả đêm trằn trọc trở mình khó ngủ, thế mà chỉ mới chợp mắt một chút đã gặp giấc mộng như vậy.
Trong tai truyền đến tiếng thở nhẹ đều đặn, nàng ngồi dậy, phát hiện Thanh Lệ Na ở một bên đã ngủ say, Tử Tra Hách Đức Mạc Hách lại vẫn chưa vào lều.
Theo người Địa Nhĩ Đồ cưỡi ngựa ba ngày, mỗi ngày phải chạy cả trăm dặm, ra khỏi đồi núi lại phải qua một sa mạc nhỏ. Người không quen cưỡi ngựa như nàng mỗi lần đến nơi hạ trại nghỉ ngơi, toàn thân đều đau nhức rã rời, lại phải chống đỡ phục vụ Thanh Lệ Na, đến lúc có thể đi ngủ lại trằn trọc không yên. Cho đến bây giờ nàng cũng không hiểu vì sao Thanh Lệ Na lại chọn nàng.
Tử Tra Hách Đức Mạc Hách đêm nào cũng rất khuya mới vào lều, cũng không hề có bất kỳ hành động nào với cái diễm phúc đưa tới bên gối này. Thật không biết có phải nam nhân này có vấn đề hay không, trước kia như vậy, bây giờ cũng vậy, rốt cuộc nữ nhân như thế nào mới lọt được vào mắt hắn.
Nghĩ lung tung tới những chuyện này, A La cuộn lấy tấm thảm lông Tử Tra Hách Đức Mạc Hách đưa cho nàng, vén cửa lều đi ra.
Vẫn còn vài đống lửa trại đang cháy để các chiến sĩ gác đêm sưởi ấm. Đa số mọi người đã ngủ rồi, chỉ có vài người đang ngồi bên đống lửa thì thầm to nhỏ.
Đêm thảo nguyên rất lạnh.
A La ngồi xuống bóng râm trước lều chủ, dựa lưng vào lều, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm chi chít sao. Không có trăng, từ phía xa mơ hồ truyền tới tiếng sói tru, gió đêm thổi vào người có chút lạnh. Nàng không khỏi quấn chặt tấm thảm, nghĩ tới một truyền thuyết kể về loài sói.
Vào năm tháng không rõ thời viễn cổ, sói không có hình dáng như bây giờ. Bọn chúng có thân hình cao lớn hơn người, lông mao tuyệt đẹp, có trí khôn và tuổi thọ lâu dài hơn người, còn có năng lực biến hóa thành người mà con người không lý giải được. Tên chúng là Huyễn Lang.
Số lượng Huyễn Lang so với người ít hơn một chút, bọn chúng xen lẫn với người, cùng người sống chung hòa bình lâu dài. Mãi đến khi một người gọi là Thương Ngự thừa kế vương vị của tộc Huyễn Lang, tất cả đều bắt đầu phát sinh biến hóa.
Thương Ngự là một quân chủ anh minh, được thần dân vô cùng kính yêu. Nhưng hắn phá vỡ tổ quy không được kết hôn của Nhân tộc và Lang tộc, yêu một nữ tử loài người tên là Bách Hoa Nô.
Có lẽ việc này ngay từ lúc bắt đầu đã định là bi kịch rồi. A La cảm nhận được một cỗ sâu đậm bi ai, không muốn tiếp tục nghĩ tiếp nữa.
Sự ti tiện của loài người nàng sớm đã biết, không nhất thiết phải hồi tưởng lại một lần nữa từ số phận của Lang vương thời viễn cổ.
“Không ngủ được?” Giọng nói trầm thấp của Tử Tra Hách Đức Mạc Hách bỗng cất lên bên tai, cắt ngang suy nghĩ trầm tư của A La.
A La ngẩng đầu mờ mịt nhìn về phía hắn, lúc đối diện với đôi mắt thâm trầm trong đêm đen của hắn mới đột ngột bừng tỉnh, cuống quít đứng dậy, nín thở cúi đầu.
Nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ của nàng, Tử Tra Hách Đức Mạc Hách lộ vẻ trầm tư, giống như đã gặp qua ở nơi nào.
“Ngồi đi.” Hắn không để mình suy nghĩ nhiều, chỉ vì nữ tử như vậy chỉ cần gặp qua một lần sẽ không thể quên được. Có lẽ là vẻ mặt đã từng gặp qua của một người khác cũng nên.
Ngoài dự liệu, hắn đột nhiên cũng ngồi xuống. Bất đắc dĩ, A La đành phải ngồi xuống theo, trong lòng lại thấp thỏm bất an.
Tử Tra Hách Đức Mạc Hách đảo mắt nhìn thảo nguyên qua khe hở giữa các doanh trướng, rồi sau đó cũng như A La nhìn lên bầu trời giăng đầy sao. Tất thảy mọi thứ trên thế gian này đều do ông trời ban tặng, hắn lúc nào cũng quý trọng, nhưng bầu trời sao trên thảo nguyên này, từ ngày hắn trở thành một chiến binh, càng không dùng tâm ngắm nhìn như bây giờ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cũng do yêu cầu phải hành quân hay chiến tranh. Một đời người, trong lúc truy đuổi thứ bản thân muốn, khi quay đầu lại thường thường sẽ mất nhiều hơn nữa.
Thở ra một hơi, Tử Tra Hách Đức Mạc Hách bật cười vì cảm khái bất chợt nảy ra của mình, không hiểu một người lúc nào cũng biết mình muốn gì như hắn sao lại có mấy suy nghĩ này.
“Ngươi không phải người Kỳ Kha.” Hắn khẳng định nói với A La, nhưng lại không nhìn nàng. Không phải hắn thần cơ diệu toán, mà trước khi đồng ý để nàng hầu hạ Thanh Lệ Na, hắn đã biết được lai lịch của nàng từ miệng của dân du mục. Một nữ nhân Ba Đồ sống cùng một thầy mo, một năm trước lưu lạc tới nơi này. Chuyện như vậy đích thực khiến hắn có chút nghi ngờ, nữ nhân Ba Đồ là nữ tử bán da bán thịt mà sống trên thảo nguyên này, nữ tử trước mặt bất luận nói thế nào cũng không đủ tư cách làm chuyện đó, nhưng sự thật lại là như thế. Có điều suy đoán theo lẽ thường, nữ tử có dung mạo giống như nàng, nếu tiếp tục làm chuyện như vậy, không bao lâu cũng bị đói chết.
Cũng không nghĩ là hắn biết chuyện này, A La khe khẽ trả lời. “Phải.” Cũng không nói tiếp. Có nhiều chuyện khó mà phủ nhận, chỉ có thể thừa nhận thôi.
Lắc lắc đầu, Tử Tra Hách Đức Mạc Hách mới đưa mắt nhìn sang cái người đang cúi đầu thấp, thẫn thờ nhìn nữ tử yên lặng bên cạnh. Bỗng nhiên phát hiện nàng đang cuộn mình trong tấm thảm lông, nhìn qua có vẻ nhỏ nhắn gầy yếu, thân thể như vậy đối với nữ tử thảo nguyên thật sự không cách nào tưởng tượng được, khó trách chịu không nổi sự xóc nảy trên lưng ngựa lúc sáng.
“Nữ nhân thảo nguyên, không nên yếu đuối như ngươi vậy.” Hắn phê bình nói, nữ nhân Địa Nhĩ Đồ bọn họ đều dũng mãnh như nam nhân vậy, hắn cảm thấy nữ nhân nên như vậy mới đúng.
A La trầm mặc không nói, nàng sớm đã biết quy tắc sinh tồn trên đại thảo nguyên, kẻ yếu không có quyền tồn tại. Nàng có thể sống tới bây giờ, dựa vào không phải sự mạnh mẽ của bản thân, mà là hi vọng yếu ớt mỏng manh cùng sự lưu luyến không rõ nguyên nhân đối với sinh mệnh. Nhưng nàng rất vất vả….. rất cực khổ!
Tử Tra Hách Đức Mạc Hách trầm mặc, đôi mắt đen cơ trí nhìn vào bầu trời thâm sâu giống như đôi mắt hắn vậy.
A La trước giờ chưa từng nghĩ đến có một ngày có thể cùng hắn ngồi cùng một chỗ, bình tâm tĩnh khí an tĩnh trong đêm khuya, trong lòng cũng không còn sợ hãi. Ấn tượng của Tử Tra Hách Đức Mạc Hách trong đầu nàng là một nam nhân hung hãn vô lễ, làm cho người phải kinh sợ, nhưng hắn của hiện tại lại khiến nàng cảm thấy bình thản không chút uy hiếp. Suy nghĩ như vậy khiến nàng kinh ngạc, không hiểu tâm tình của mình vì cớ gì lại chuyển biến như vậy. Chẳng lẽ là bởi vì cảm giác hắn mang lại cho nàng không giống như những nam nhân khác sao?
“Thật không biết làm sao ngươi có thể sống được.” Hồi lâu, Tử Tra Hách Đức Mạc Hách thở dài nói, phát hiện nữ nhân yên tĩnh này so với những nữ nhân Ba Đồ hắn từng gặp qua không giống nhau, không hề khiến người ta cảm thấy nhàm chán. “Một đôi mắt ấm áp, một gương mặt bị hủy hoại….” Trong giọng nói của hắn có chút bi thương, hắn trước sau cũng không tưởng tượng ra được loại người nào mà lúc đối mặt với đôi mắt như vậy lại có thể ra tay độc ác như thế. Hủy đi dung nhan của một nữ tử cũng đồng nghĩa với việc hủy đi cuộc sống của nàng, huống hồ đối phương lại là nữ tử yếu đuối dựa vào nhan sắc mà sống.
A La không tự chủ được nhìn sang đường nét cứng rắn rõ ràng bên cạnh của hắn, trong lòng dâng lên cảm giác không cách nào nói rõ. Từ sau khi bị huỷ dung, ai còn để ý đến sự tồn tại của nàng? Hắn nói như vậy, lại khiến nàng cảm thấy vừa mừng vừa lo.
Đối với cái nhìn chăm chú của nàng Tử Tra Hách Đức Mạc Hách cũng không cảm nhận được, cũng không quay lại nhìn nàng. Không biết nghĩ tới cái gì, khóe môi hắn bất giác giương lên, lộ ra nụ cười thú vị. “Nếu như nữ nhân cũng không thích nói giống như ngươi, ta có lẽ sẽ không đau đầu giống như bây giờ.”
A La ngẩn ra, trở lại thực tại. Nhớ đến đủ thứ bản thân đã trải qua, khóe mắt cảm thấy một tia chua chát, nàng ít nói, là bởi vì phát hiện lời nói không thể nói ra tất thảy mọi thứ trên thế gian này, không thể nói rõ lòng người. Mà lời có thể nói, chỉ là ngôn từ vô căn cứ không thực tế.
Thu hồi ánh mắt, vừa vặn nhìn thấy một ngôi sao lấp lánh ánh bạc, ở trong đêm đen xẹt qua, cả người nàng chấn động, vội quỳ xuống.
Tập tục của Băng thành, phàm là nhìn thấy ngôi sao từ trên trời rơi xuống, nhất định phải quỳ xuống cầu nguyện, vì giữ cho quốc thái dân an, nàng đã sớm nuôi thành thói quen.
Hành động của nàng thu hút ánh mắt của Tử Tra Hách Đức Mạc Hách, cảm thấy hứng thú nhìn bộ dạng thật sự chuyên chú của nàng. Dân du mục trên thảo nguyên sớm đã thấy nhiều tập tục cầu nguyện khi sao rơi, hắn cũng không kỳ quái, chỉ là không biết nàng sẽ cầu nguyện gì.
Khấn nguyện xong, cố ý không quan tâm đến ánh mắt của Tử Tra Hách Đức Mạc Hách, A La ngồi về chỗ cũ. Có sự che chắn của Tử Tra Hách Đức Mạc Hách, chỗ ngồi của nàng cũng ấm áp hơn nhiều, càng khiến người ta dâng lên cảm giác an toàn khó hiểu, để cho cả thể xác lẫn tâm hồn của nàng đều trầm tĩnh lại, cảm giác mệt mỏi lập tức bị cuốn đi hết.
Ta nguyện dùng hạnh phúc cả đời của bản thân đối lấy sự bình an vĩnh hằng cho người Băng thành. Trong lúc mơ hồ, bên tai nàng vang lên tiếng cầu nguyện non nớt của nữ hài tử, một chút lệ từ khóe mắt chảy xuống, thấm vào khăn che mặt.
———————
Lúc này vừa cảm giác được ngủ rất sâu, mãi đến khi hàng ngũ xuất phát, Tử Tra Hách Đức Mạc Hách mới vỗ A La tỉnh dậy. Thanh Lệ Na sớm đã rửa mặt chải đầu xong, ngồi trên lưng ngựa. Nàng từ nhỏ đã luyện cưỡi ngựa bắn cung, hành trình như vậy không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào đối với nàng.
“Ách nô, ta bắt đầu hoài nghi ngươi không phải là nữ nhi đại thảo nguyên.” Nhìn A La đang dắt ngựa đi tới bên cạnh mình, Thanh Lệ Na có tâm tình tốt trêu chọc nàng. Tình cảnh thê thảm của A La trên lưng ngựa hai ngày nay nàng đều nhìn thấy, mãi đến bây giờ mới phát biểu ý kiến. Về phần gọi A La là ách nô, thực sự là bởi vì phát hiện A La ít nói không khác gì người câm.
A La rũ mắt xuống, hai tay bắt chéo hành lễ, đối với lời nói của Thanh Lệ Na cũng không phủ nhận. Băng thành cũng có ngựa, nhưng không phải để cưỡi mà dùng để kéo xe. Ngựa ở Băng thành và ngựa ở đây cũng khác nhau rất nhiều, lông rất dài, tính tình cũng ôn thuần hơn nhiều. Nàng lớn lên trên xe ngựa, không phải trên lưng ngựa, vì thế tính cách thiếu đi sự hào khí của nữ tử thảo nguyên, nhưng lại nhiều hơn sự ôn thuần mà bọn họ không có.
Sau khi doanh trướng được thu dọn xong, đội ngũ lại chậm rãi bắt đầu đi về hướng mặt trời mọc.
Lãnh thổ của người Địa Nhĩ Đồ là đại thảo nguyên Đa Sắc Cô rộng bao la nằm giữa hồ Phác Lan và biển Lam Đô Tử, theo tốc độ di chuyển hiện tại không cần tới ba ngày đã có thể tới.
Hơn mười năm trước, người Địa Nhĩ Đồ cùng Diễm tộc tranh đoạt quyền thống trị thảo nguyên Mông Đô, nhưng vì một việc ngoài ý muốn khiến các bộ bên trong Địa Nhĩ Đồ bị lừa, cuối cùng dẫn tới bọn họ thảm bại dưới tay Diễm tộc. Người Địa Nhĩ Đồ bị trọng thương nặng, sau khi dưỡng sức vài năm, một tiếng trống thúc giục tinh thần đánh chiếm đại thảo nguyên Đa Sắc Cô, ngăn cách với lãnh thổ của Diễm tộc bởi một sa mạc nhỏ và một cái hồ lớn. Trong khoảng thời gian ngắn, cũng không có bộ tộc nào dám chống lại họ.
A La cùng Thanh Lệ Na đi ở phía trước đội ngũ, Tử Tra Hách Đức Mạc Hách cùng hán tử râu quai nón đi song song, thỉnh thoảng nói vài câu. Không ít ánh mắt mọi người đều hữu ý vô ý đảo quanh trên người Thanh Lệ Na, cho thấy lực hấp dẫn đặc biệt của nàng.
Bởi vì bốn phía trống trải vô tận, cho nên quỹ đạo di chuyển của mặt trời hiện lên vô cùng rõ ràng. Lúc mặt trời mọc lên cao, phía trước xuất hiện một cái hồ nhỏ sáng như gương, hoa dại đủ màu sắc điểm xuyết trên thảm cỏ bên hồ, so với những chỗ khác tươi đẹp hơn nhiều.
Nhìn thấy A La lộ vẻ mệt mỏi không thể chịu nổi, Tử Tra Hách Đức lúc này hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ.
“Ta muốn tắm rửa.” Thanh Lệ Na tuyên bố.
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều ngây dại. Tử Tra Hách Đức kịp phản ứng đầu tiên, cảm thấy khó xử cười nói, “Tiểu thư Thanh Lệ Na, ở đây có hơn ngàn ánh mắt nam nhân đang nhìn chằm chằm, lại không có bất kỳ bình phong che chắn, nàng chắc chắn nàng muốn làm như vậy sao?” Hắn không dám bảo đảm đến lúc đó có xảy ra bạo loạn hay không.
Thanh Lệ Na cười ngạo nghễ, “Đương nhiên.” Dứt lời, ra hiệu cho Tử Tra Hách Đức đưa cho nàng một bộ cung tên. Rồi sau đó bỗng nhiên đặt mũi tên lên, xoay người bắn, một mũi tên Bạch Vũ tựa như sao rơi bắn ra, thẳng đến chiếc túi nước mà một chiến sĩ trong đoàn người đang chuẩn bị đi lấy nước.
Không nghĩ tới nàng có thể đột nhiên đả thương người, sắc mặt Tử Tra Hách Đức trong nháy mắt biến chuyển, muốn ngăn cản nhưng đã không kịp. Mà tên chiến sĩ nghe thấy tiếng tên đang xé gió bay tới, lúc đang không hiểu quay đầu lại, tên đã kề thân. Không có thời gian cho hắn có bất kỳ phản ứng nào, “Phốc!” một tiếng, chiếc mũ nỉ tròn trên đầu hắn bị tên bắn bay xuống.
Hết thảy xảy ra chỉ trong nháy mắt, đợi lúc chiến sĩ đó nhận thức được đã xảy ra chuyện gì, mũ của hắn đã yên tĩnh nằm trên thảm cỏ cách đó không xa, sau một lúc cảm giác sợ khiến trán hắn lấm tấm một tầng mồ hôi. Những người khác cũng vì tình huống phát sinh đột ngột này mà ngừng hô hấp.
Nhìn thấy nàng không đả thương người, Tử Tra Hách Đức Mạc Hách ngầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng cũng vì hành động nằm ngoài dự liệu của nữ nhân này có chút không vui. Nếu thật để nàng đả thương người, hắn sợ khó mà ăn nói được với người trong tộc.
Thấy một mũi tên của mình uy hiếp được toàn bộ hiện trường, trên khuôn mặt mỹ lệ của Thanh Lệ Na thoáng hiện một tia đắc ý, ném cung tên lại cho Tử Tra Hách Đức, khẽ cười nói: “Mạc Hách đại nhân, phải phiền ngài trấn giữ cho bổn tiểu thư, nếu ai dám nhìn lén, mũi tên này nhất định phải hạ xuống rồi.” Nàng dùng phương thức này để cảnh cáo, cũng xem như lá gan lớn vô cùng.
Tử Tra Hách Đức cười khổ, hạ mệnh lệnh cho toàn bộ chiến sĩ lùi về cách bờ hồ, dắt ngựa ra chắn lấy tầm nhìn của mọi người. Hắn cũng không lo Thanh Lệ Na sẽ chạy trốn, chỉ vì bộ tộc trên thảo nguyên quan trọng nhất là chữ tín, nếu nàng ta không quan tâm điều này mà tự tiện bỏ trốn, việc đó đem lại tổn hại không thể đoán được với danh tiếng của nàng, dù sao nàng cũng là nhân vật có địa vị quan trọng trong tộc người Kỳ Kha.
“Ách nô, qua đây hầu hạ ta.” Thanh Lệ Na gọi A La vẫn còn đang khiếp sợ vì mũi tên của nàng, “Ngươi cũng tắm đi, ta không thích người bên cạnh ta quá dơ.”
Một câu nói vô ý của nàng lại khiến A La đau nhói.
Dơ! A La ép mình không được nghĩ nhiều, nhưng cánh tay đang cởi áo giúp Thanh Lệ Na không cách nào khống chế khẽ run. Nhìn thấy thân thể xinh đẹp trắng thuần như ngọc của Thanh Lệ Na dần dần hiện ra, nàng dời mắt sang hướng khác, trong lòng dâng lên cảm giác tự ti mặc cảm.
Nữ nhân, nếu như có được dung mạo, thì nhất định phải có năng lực bảo vệ bản thân như nữ nhân trước mặt này. Bằng không, tuyệt thế tuyệt sắc chỉ sẽ là một gánh nặng bất kham.
“Ngươi mang y phục đi giặt phơi khô rồi hãy xuống nước.” Thanh Lệ Na vừa phân phó vừa bước xuống nước, phút cuối vẫn không quên oán trách một câu, “Mấy người Địa Nhĩ Đồ này lòng dạ thật hẹp hòi, ngay cả y phục tắm thay cũng không chuẩn bị cho chúng ta.”
Lời này nàng nói lớn tiếng, các nam nhân đứng ở phía ngoài hàng ngựa nghe được rất rõ ràng, không khỏi quay mặt nhìn nhau, dở khóc dở cười. Hành quân đánh trận ai lại mang theo y phục của nữ nhân bên người?
Mặt trời sáng lấp lánh chiếu trên mặt hồ, cũng chiếu lên người Thanh Lệ Na đang bơi thỏa thích trong hồ, dưới sự phụ trợ của bầu trời xanh biếc như mặt hồ, nàng giống như một thuỷ tinh linh thuần khiết không chút tỳ vết, mái tóc dài màu hạt dẻ trong nước trải rộng, hiện ra vẻ bóng mượt.
A La cũng không có can đảm giống như nàng, chỉ cởi áo khoác ngoài, mặc y phục mỏng cứ thế bước xuống nước.
Thanh Lệ Na nhìn thấy nhịn không được giễu cợt, “Ách nô, ngươi đã biết qua nam nhân, sao lại vẫn xấu hổ như thế, mặc y phục như vậy có thể tắm sao?” Vừa nói vừa bơi tới, không chút khách khí lột y phục của A La ra.
“Đừng…” Không chống lại được thân thủ của Thanh Lệ Na, lời cầu xin của A La còn chưa ra khỏi miệng, bởi vì giãy giụa mà trầm xuống nước, sặc một ngụm nước hồ to, toàn bộ lời nói còn lại đều bị lấp mất.
Thanh Lệ Na đạt được ý định, đắc ý cười lớn, ném y phục ẩm ướt lấy được lên lưng ngựa trên bờ hồ, lại một mình chơi đùa trong nước.
Tiếng cười nũng nịu truyền đến từ trong hồ như sóng nước thật khiến người nhàn rỗi suy nghĩ lung tung, làm lòng dạ các chiến sĩ Địa Nhĩ Đồ người nào cũng chộn rộn không chịu nổi, hận không thể cứ thế xông lên nhìn cho đã mắt. Nhưng mà lực uy hiếp của mũi tên ban đầu của Thanh Lệ Na vẫn còn nguyên đó, lại thêm sự trấn áp của Tử Tra Hách Đức, ai cũng không dám cả gan biến suy nghĩ thành hành động. Ngược lại Tử Tra Hách Đức cùng đại hán Cầu Nhiêm lại nói nói cười cười, dường như không bị mỹ nữ trong hồ ảnh hưởng.
A La không dám ở trong hồ quá lâu, tắm xong, cũng không đợi y phục hoàn toàn khô liền mặc vào. Mặc dù nàng lén lén lút lút mà mặc nhưng vẫn không qua được ánh mắt của Thanh Lệ Na.
“Ồ, ách nô, không ngờ ngươi lại có thân hình đẹp như vậy!” Thanh Lệ Na kinh ngạc nói, không khỏi cảm thấy có chút hoang đường, thân phận như vậy lại có thân hình đẹp sánh ngang với mình, có phần lãng phí rồi.
A La hơi cảm thấy lúng túng, vội vàng mặc y phục, mặc dù không che mặt nhưng lại cúi đầu xuống thật thấp, mái tóc dài vẫn còn đang nhỏ nước trượt xuống, che lấy vết sẹo đáng sợ trên khuôn mặt.
Không được đáp lại, Thanh Lệ Na cảm thấy không thú vị, hít sâu một hơi lại trầm mình xuống nước, tiếp tục chơi đùa với nước, chẳng buồn quan tâm có phải có rất nhiều người đang đợi nàng.
A La ngồi xổm trên thảm cỏ bên hồ, ánh mắt như nước khẽ lướt qua nữ tử như thiên nga trong hồ, thảo nguyên xanh biếc rộng mênh mông phía bên kia hồ, cuối cùng dừng ở những đám mây trôi trên bầu trời trong veo.
Từ sáng sớm nàng đã bắt đầu suy nghĩ mãi tối qua sao nàng có thể quay trở về trong lều được, đáp án thực sự không khó đoán, chỉ là không thể khẳng định, vì thế trong lòng cứ mơ hồ bất an. Sao nàng có thể dưới tình huống ở bên cạnh Tử Tra Hách Đức Mạc Hách mà mơ mơ hồ hồ ngủ mất, nàng đối với hắn sao có thể tin tưởng như vậy? Mà hắn vì cái gì lại không gọi nàng dậy, đối với một kẻ nô lệ của chiến tranh mà nói, hắn có phải đã quá mức tử tế không?
Tử Tra Hách Đức Mạc Hách không nên như vậy, hết thảy đêm qua khiến người cảm thấy giống như một giấc mộng không có thực. Đối với nàng mà nói, nam tử cuồng ngạo vô lễ từng uy hiếp nàng mới là Tử Tra Hách Đức của bộ tộc Mạc Hách
“Đang ngây ngốc cái gì đó, ách nô, mau lấy y phục tới cho ta.” Thanh Lệ Na thuận tay hắt nước trong hồ về phía A La đang ngơ ngác thất thần, thần sắc có vẻ không vui.
Giọt nước phản chiếu ánh mặt trời, chiếu lấp lánh như những hạt băng trên y phục đã khô của A La, lại một lần nữa làm ướt một mảng không lớn. A La lấy lại tinh thần, không hề để ý tới y phục đã bị ướt, đứng dậy cầm lấy y phục đã hong khô của Thanh Lệ Na, chậm rãi mặc lên cho mỹ nhân đang bước lên bờ.
“Kỳ quái…” Thanh Lệ Na nhân lúc A La đang thắt nút y phục cho nàng, ngón tay thon mảnh lại nhịn không được nâng gương mặt A La lên quan sát cẩn thận, trên gương mặt lộ ra vẻ nghi hoặc. Nhưng sau khi nhìn thấy hai vết sẹo lớn dọa người trên gương mặt của A La, lại vội vàng buông tay, đôi mày thanh tú không tự chủ nhíu lại, lại không nói gì nữa.
Kỳ quái, mới vừa ở trong hồ nhìn thấy vẻ thất thần của nàng, sao lại cảm thấy nàng đẹp tới mức không thể tưởng tượng nổi, ảo giác như vậy xuất hiện trên nữ nhân xấu xí khó coi này cũng không tránh khỏi có chút buồn cười.
A La không hiểu ý tứ của Thanh Lệ Na, cũng không có ý định tìm hiểu, chỉ chuyên tâm giúp nàng chỉnh trang y phục. Trở thành nô lệ thì nên làm chuyện nô lệ phải làm thôi.
———————
Nữ nhân vừa mới tắm gội xong là đẹp nhất, huống hồ lại là đại mỹ nhân tuyệt sắc nổi tiếng khắp thảo nguyên. Vì vậy, lúc Thanh Lệ Na xuất hiện trước mặt một đám nam nhân, đừng nói người khác, ngay cả người lúc nào cũng điềm tĩnh tự chủ như Tử Tra Hách Đức Mạc Hách cũng phải giật mình trong chớp mắt.
Sớm đã quen với ánh mắt của nam nhân, Thanh Lệ Na cũng không hề để tâm, phi thân lên ngựa, cũng không nói một tiếng, liền dẫn đầu mà đi. Đám người A La nhanh chóng đi theo, người ngoài không hiểu, sợ rằng còn tưởng đám người Tử Tra Hách Đức là tùy tùng nữa.
Gió thảo nguyên thổi trên mái tóc ẩm ướt, phảng phất cũng đem hương cỏ tươi mới nhiễm lên mái tóc đen. Có lẽ là do mới tắm gội xong, A La cảm thấy tâm tình lúc nào cũng ủ dột giờ phút này cũng trở nên thoải mái hiếm có.
Mái tóc của A La cũng đen nhánh óng mượt, không kém chút nào so với mái tóc dài màu nâu nhạt của Thanh Lệ Na. Mặc dù tất cả mọi người đều biết dung nhan của nàng, nhưng lại vẫn có nhiều ánh mắt dừng trên tấm lưng của nàng. Nhưng nàng lại mờ mịt không biết.
Tử Tra Hách Đức có vẻ đăm chiêu nhìn hai nữ nhân phi ngựa trước mặt, mày rậm khẽ nhíu mà khó lòng nhận ra được. Hắn không thích chọc vào nữ nhân, lần này nếu không phải vì Đặc Lan Đồ, hắn quyết không làm loại chuyện vô vị như thế này.
Có những chuyện hắn không muốn đào sâu, nhưng ách nô A La kia tựa hồ lại có khí chất thu hút người dường như không tương đồng với xuất thân của nàng, mặc dù nàng biểu hiện khiêm tốn mà an tĩnh, nhưng lại khiến người không thể nào xem nhẹ. So với dung nhan tuyệt sắc và vẻ tự tin cao ngạo của Thanh Lệ Na, nàng giống như đóa Ngọc Hỏa Diễm đứng lặng lẽ trong sơn cốc, mặc dù mộc mạc nhưng sắc màu rực rỡ của trăm hoa đua sắc cũng không thể che lấp được nàng. Lai lịch xuất thân cùng cảm giác nàng mang lại cho người khác khác biệt vô cùng, đem nàng bao trùm bên trong lớp sương mù mông lung mà thần bí, làm cho người ta muốn tìm hiểu đến tận cùng.
Tuấn mã phi như bay từ từ chậm lại, Thanh Lệ Na đột nhiên quay đầu nhìn Tử Tra Hách Đức cười rạng rỡ, ghìm chặt ngựa chờ hắn đuổi theo.
A La cũng chỉ dừng lại quay đầu, lại không dám đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tử Tra Hách Đức, trong lòng không khỏi kinh sợ, đôi mắt lấp lánh mượt mà như hồ dậy sóng.
Hiển nhiên không ngờ tới nàng lại đột nhiên quay đầu, Tử Tra Hách Đức không hề có bất kỳ tâm lý chuẩn bị gì trong khoảnh khắc liền thất thần, rồi sau đó có vẻ lúng túng vội vàng dời tầm mắt, nhưng trong lòng chấn động lại thật lâu không cách nào bình phục.
Không biết nên dùng ngôn ngữ thế nào để hình dung được cảm giác ánh mắt của A La mang lại cho hắn, rung động như vậy, thậm chí còn hơn cả vẻ mỹ lệ của Thanh Lệ Na mang lại cho hắn.
Là ánh trăng? Không, không phải… Hắn không khỏi tự chủ đào sâu trong đầu loại cảm giác tương đồng có thể dùng ngôn ngữ để diễn đạt được. Là… ánh trăng chiếu rọi xuống hồ, vốn nên rất lạnh, rất lạnh, nhưng bất kỳ vật gì dưới sự bao phủ của ánh trăng mông lung này, cảm giác mang đến cho người chính là so với cái ban đầu nhu hòa hơn rất nhiều. Cái lạnh dưới ánh trăng cũng không khiến người ta cảm thấy lạnh, nhưng lại thấy như gió tháng hai, ấm áp dịu dàng.
Lạnh mà ấm áp? Tử Tra Hách Đức bật cười vì ý nghĩ không thể giải thích được của mình, nhưng trong lòng lại thực sự hi vọng có thể nhìn thấy ánh mắt của A La một lần nữa. Nghĩ vậy, hắn lại không tự chủ đưa ánh mắt trở về, chỉ là A La cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm cỏ xanh dưới vó ngựa, không biết đang nghĩ gì.
“Mạc Hách đại nhân, không ngờ ngài lại có hứng thú với nữ nô của ta như vậy.” Giọng nói không vui của Thanh Lệ Na từ phía trước truyền đến, ai cũng biết nàng đang tức giận. “Nếu ngài thích, liền để nàng đêm này hầu hạ ngài đi.”
Sau khi bày tỏ sự chủ động, cái nhận được lại là sự thờ ơ của đối phương, việc này đối với một nữ nhân mỹ lệ mà tự phụ không cần phải nói là một sự vũ nhục rất lớn, huống hồ lại vì một nữ nhân không thể so sánh với mình ở bất kỳ phương diện nào. Sự uất ức trong lòng Thanh Lệ Na không cần nghĩ cũng biết.
A La cả kinh, giật mình ngẩng đầu, sự kinh hoàng trong mắt có thể thấy được. Vừa vặn bị ánh mắt Tử Tra Hách Đức đang nhìn nàng bắt trúng.
Một cảm giác không vui từ đáy lòng dâng lên, Tử Tra Hách Đức dời tầm mắt về hướng Thanh Lệ Na sắc mặt không được tốt, nhàn nhạt nói: “Không phiền tiểu thư lo lắng.” Hắn sẽ không miễn cưỡng nữ nhân, vô luận nữ nhân này có thân phận gì. Nhưng ánh mắt của A La vẫn làm hắn không vui, dù sao với thân phận của hắn lại bị một nữ nhân Ba Đồ từ chối, tuyệt sẽ không thể khiến người thấy thoải mái.
Hiển nhiên không ngờ tới Tử Tra Hách Đức lại không nể mặt nàng như vậy, gương mặt cười của Thanh Lệ Na tức đến trắng bệch, hừ lạnh một tiếng, đột ngột quay đầu ngựa, phi băng băng như gió lốc ra ngoài.
Tử Tra Hách Đức lại xem như không có chuyện gì phát sinh, thần tình tự nhiên như tốc độ suất lĩnh thủ hạ chiến sĩ lúc trước tiếp tục lên đường. Có điều hắn lại không hề liếc mắt đến A La thêm lần nào nữa.
—————————–
Sau khi chạy như điên cả một đoạn đường, thần sắc Thanh Lệ Na đã khôi phục lại bình thường, không hề gây phiền phức gì cho A La. Đến lúc dựng trại buổi tối, nàng đã cười nói vui vẻ, tựa như căn bản không hề phát sinh chuyện gì vậy. A La thầm nghĩ, có lẽ mỹ nữ tràn ngập khí khái anh hùng này không hề giống với nữ nhân bình thường lòng dạ hẹp hòi.
“Ách nô, Mạc Hách đại nhân đối với ngươi dường như có chút không bình thường.” Vừa chải đầu, Thanh Lệ Na vừa liếc sang A La đang quỳ dưới đất trải giường cho mình, như ám chỉ gì đó. Đêm qua Tử Tra Hách Đức cùng A La ngồi bên ngoài lều nói chuyện phiếm, rồi sau đó hắn ôm A La đang ngủ say vào trong lều, nàng đều biết. Trong lòng nàng có vô số thắc mắc, Tử Tra Hách Đức rõ ràng vì nàng mà đến, tại sao sau khi nàng đã rơi vào bàn tay hắn, hắn lại dường như càng ngày càng mất hứng thú với nàng, ngược lại đối với ách nô mà ngay cả nam nhân bình thường cũng không để vào mắt này lại tỏ vẻ hứng thú hơn.
A La sợ run lên, đứng dậy, ngọn đèn dầu bên cạnh bởi vì động tác của nàng mà nảy mạnh lên hai cái. Quay đầu lại, cái trước nhất nàng nhìn thấy không phải là Thanh Lệ Na, mà là bóng dáng của nàng phản chiếu trên màn trướng.
Thấy vẻ mặt nàng khó hiểu, Thanh Lệ Na cười mờ ám, dùng chiếc lược sừng trâu chỉ vào nàng, “Ngươi là nữ nhân Ba Đồ, sao ngay cả chuyện này cũng không hiểu? Đường đi tịch mịch, Mạc Hách đại nhân nhất định cũng sẽ muốn nữ nhân, sao ngươi không nhân cơ hội này…” Nói đến đây nàng dừng lại một chút, đoạn sau lại không nói nữa, đoán rằng A La cũng có thể hiểu được.
Nghe vậy, trong lòng A La khẽ rùng mình, không, không có khả năng. Không tự chủ được, nàng chậm rãi lắc đầu, nàng sẽ không để bất kỳ nam nhân nào đụng vào thân thể của nàng. Bà rời đi, để nàng thấy rõ một sự thật, đó là bán rẻ thân thể cùng tôn nghiêm cũng không nhất định có thể đạt được cái mình nên có, nếu đã như thế, tội gì lại đi làm những chuyện như vậy.
Trên gương mặt Thanh Lệ Na hiện lên nụ cười trào phúng, lại tiếp tục chải tóc, “Ngươi thật là tên nô tài không biết tốt xấu! Cũng không phải là người sạch sẽ, giả bộ thanh cao cái gì chứ? Với sự từng trải của ngươi, chẳng lẽ không biết một khi có được sự hài lòng của Mạc Hách đại nhân, thân phận sẽ khác biệt sao?”
Tiếng nói của nàng bỗng yên tĩnh lại, trong lều cực kỳ an tĩnh, thậm chí có thể nghe được tiếng đèn dầu cháy.
A La không hề đáp lại, chỉ yên lặng làm việc của mình. Tử Tra Hách Đức vẫn ra ngoài như ngày thường, mãi đến tận khuya mới quay trở lại.
Trải thảm lông xong, A La đứng dậy, đang tính đi lấy nước để Thanh Lệ Na rửa mặt, nhưng không ngờ lại đối mặt với Thanh Lệ Na yên lặng không một tiếng động đến phía sau mình, không khỏi giật mình một phen.
Khóe môi xinh đẹp khẽ nở một nụ cười không có ý tốt, bàn tay của Thanh Lệ Na không nhanh không chậm đưa về phía A La, trong miệng thốt ra lời nói khiến người sợ hãi, “Ách nô, ta biết ngươi rất ngoan, hắn nhất định không cự tuyệt nổi ngươi đâu.” Giọng nói vừa cất lên, ngay cả ý niệm từ chối chưa kịp nảy ra trong đầu, A La đã bị đầu ngón tay điểm ngay huyệt vị trên người. Nàng vô lực ngã xuống.
Nàng hoảng sợ trợn to hai mắt, không rõ nữ nhân trước mặt đến tột cùng là muốn làm gì.
“Xoẹt! Xoẹt!” Thanh Lệ Na nhẹ nhàng ôm A La, vừa gỡ đai y phục của nàng, vừa nhìn nàng chằm chằm, lắc đầu cười nói: “Đôi mắt của ngươi đẹp đến mức khiến người phải ghen tỵ!”
Mắt thấy y phục của mình bị nàng cởi ra, A La há miệng lại không phát ra được âm thanh nào. Nàng rốt cuộc đã hiểu rõ ý đồ của Thanh lệ Na, nhưng làm sao chứ, nàng thuỷ chung cũng không thể tự cứu mình.
Nhắm mắt lại, A La ép buộc bản thân không nghĩ ngợi gì nữa.
Cảm giác lạnh lẽo ập đến, bàn tay bên hông buông ra, nàng té thẳng xuống tấm thảm lông, lông mao hơi thô ráp chạm vào làn da non mềm của nàng, có chút đau. Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ cùng nhạo báng của Thanh Lệ Na, “Nếu như không lấy mạng che mặt xuống, ngươi trái lại không hơn không kém một mỹ nhân, mười phân vẹn mười.” Tiếng cười vang lên như dư âm của lục lạc, vẫn luôn quanh quẩn bên tai A La.