Đêm đó không hề phát sinh chuyện gì.
A La chưa bao giờ biết rằng một người nam nhân lại có khả năng tự khống chế lớn như vậy. Khi ánh mắt tràn đầy dục vọng còn có thể phát hiện ra có điều gì đó không đúng mà kịp thời dứt ra. Lúc có cả cơ hội và quyền lực như vậy, hắn cũng không hề phóng túng dục vọng của bản thân.
Lần đầu tiên, từ đáy lòng A La sinh ra lòng tôn kính đối với Tử Tra Hách Đức Mạc Hách. Còn đối với hết thảy những gì Thanh lệ Na đã làm với nàng, nàng ngược lại cũng không để trong lòng. Trong cuộc sống hồng trần thế tục, ai mà không vì đạt được mục đích mà không từ bỏ thủ đoạn nào? Mặc dù nàng không hiểu được làm như vậy đối với Thanh Lệ Na có lợi ích gì.
Bình an vô sự trải qua hai ngày, đội kỵ mã rốt cuộc cũng tới được đại thảo nguyên Đa Sắc Cô.
Đại đồng cỏ Đa Sắc Cô phì nhiêu mỹ lệ không chút kiêu ngạo không kém gì thảo nguyên Mông Đô mà Diễm tộc đã chiếm đoạt trước đó. Hồ nước từng cái từng cái lớn nhỏ khác nhau giống như trân châu nằm tản mát trên đồng cỏ phì nhiêu mênh mông vô tận, thảo nguyên mênh mông, màu sắc rực rỡ, hoa dại phì nhiêu cùng với rừng núi nguyên thủy rộng lớn đang vào thu ở đây tạo ra tầng tầng lớp lớp màu sắc biến hoá, tạo nên phong thái đặc biệt của đại thảo nguyên Đa Sắc Cô. Lều trại của người Địa Nhĩ Đồ phân bổ nơi đây còn bao la bát ngát, còn chói mắt hơn cả bầu trời đầy sao.
Bộ Mạc Hách chiếm lĩnh phần đông nam của đại thảo nguyên Đa Sắc Cô. Nơi này có hồ nước xinh đẹp, sông ngòi rộng lớn, cũng có rừng cây lác đác.
Tử Tra Hách Đức suất lĩnh chiến sĩ Mạc Hách trở về, nhận được sự nghênh đón nhiệt tình của tộc nhân, tiếng hiệu sừng trâu to rõ nổi lên, báo cho dân du mục biết mà nhanh chạy về.
Thanh Lệ Na ngạo nghễ nghênh đón vô số ánh mắt kinh diễm tò mò, không có chút nào cảm thấy mất tự nhiên. A La lại trở nên trầm tĩnh hơn, làm cho người ta cơ hồ không phát hiện được sự tồn tại của nàng.
Mặt trời dần hạ xuống đường chân trời xanh biếc phía xa xa. Một tiếng động lớn náo nhiệt vang lên, phía trước doanh trướng nổi lên một đống lửa, từng con từng con dê béo tốt đã được giết mổ được đặt lên trên lửa. Vì các dũng sĩ bình an trở về, bữa tiệc tẩy trần tiếp đón được tổ chức long trọng sau khi hoàng hôn xuống hẳn.
Khi Thanh Lệ Na cùng Tử Tra Hách Đức và A La đi vào trong đám người, đã dẫn tới sự xôn xao lần thứ hai sau khi nàng xuất hiện. Vẻ đẹp của nàng quá tuyệt vời, không ai có thể coi thường, bao gồm cả Tử Tra Hách Đức. Vì vậy, dưới thân phận như thế, nàng vẫn có thể ngẩng cao đầu.
Mọi người vây quanh đống lửa vừa múa vừa hát, ly sừng trâu đựng đầy mỹ tửu được mọi người truyền nhau uống no say. Gió đêm nhẹ thổi, không khí náo nhiệt mà lại hòa hợp.
Thanh Lệ Na nhìn thấy tình cảnh ở địa bàn không thuộc về mình cũng không có chút khiếp sợ nào, nàng thong dong tự nhiên qua lại giữa đám người, cùng mọi người nói chuyện vui vẻ. Có lẽ là bị phong thái của nàng hấp dẫn, bị vẻ đẹp của nàng đầu độc, phàm là người có địa vị đều không tự chủ hướng về phía nàng.
Thanh Lệ Na mấy ngày nay bị Tử Tra Hách Đức lạnh nhạt đương nhiên đối với cơn lốc thu hút của mình có phần tự đắc. Nàng từng một lần hoài nghi mị lực của mình, nhưng bây giờ sự thật đã chứng minh nàng quá lo lắng, chẳng qua là Tử Tra Hách Đức không được bình thường mà thôi.
A La lại không quen với chỗ đông người, ở trong đám người chen chúc kia, nàng bị đẩy xa khỏi người Thanh Lệ Na, chỉ có thể lặng lẽ trốn bên cạnh đám người, lạnh lùng bàng quan nhìn mọi thứ phảng phất tựa như đến từ thế giới khác, đối với nàng mà nói vô cùng huyên náo ồn ào, cũng vô cùng hư ảo. Điều đáng mừng đó là không có bất kỳ ai chú ý đến nàng.
Thân ảnh cao lớn khôi ngô của Tử Tra Hách Đức cũng rời khỏi chỗ của Thanh Lệ Na, cùng một nữ tử thân hình cao gầy khoẻ đẹp sánh vai rời đi.
Thì ra trong lòng hắn đã có người. Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, A La cảm thấy từ đáy lòng dâng lên một chút đau đớn không hiểu vì đâu, cúi đầu, nàng vô lực quỳ trên mặt cỏ. Nàng biết thân phận của mình, chưa bao giờ vọng tưởng điều gì, nhưng tại sao phải khổ sở?
Hoặc giả là, trước giờ nàng chưa bao giờ có quyền lựa chọn, cho nên thấy bọn họ tự do như thế, nàng không khỏi tự chủ mà ngưỡng mộ.
Thảm cỏ dài theo gió khẽ lay động, nhẹ đẩy tấm áo rộng của nàng, tiếng động huyên náo ồn ào cách đó không xa truyền vào tai nàng, mà nàng lại không thấy có chút liên quan gì. Bỗng trong khoảnh khắc, nàng đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, không rõ bản thân tại sao lại ở chỗ này, nàng không phải đang ở trong vườn lê Băng thành sao? Nàng không phải đang cùng Tiểu Băng Quân dạo bước trong hậu uyển ở Ngân Trang, tâm sự cùng nhau, nghe nàng ấy nói chuyện về vị thiếu niên tóc trắng kia sao?
Hết thảy giống như chuyện ngày hôm qua, nhưng nàng lại không còn tâm tình không buồn không lo đó nữa, mệt mỏi quá, nàng mệt mỏi quá. Chẳng qua chỉ là bốn năm ngắn ngủi, những gì nàng trải qua đã khiến nàng hối hận vì mất đi cuộc sống ưu việt từng có. Nàng thà rằng không tồn tại trên cõi đời này.
“Ngươi là ai?” Giọng nói như chuông gió, ngữ điệu Ma Lan cứng rắn vang lên bên tai A La.
A La ngẩng đầu, nhìn thấy một thiếu nữ mỹ lệ đội một cái nón nhỏ màu sắc sực rỡ, mặc một chiếc áo ngắn tay thêu hoa văn diễm lệ và một chiếc váy quây tròn đang đứng trước mặt mình, hai tay chắp phía sau, hiếu kỳ nhìn nàng chằm chằm. Khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên đó khiến A La nhớ tới muội muội của mình.
“Thị nữ của tiểu thư Thanh Lệ Na.” Nàng không tự chủ được trả lời, sau đó từ trên đất đứng lên. Phát hiện thiếu nữ thấp hơn mình cả một khúc, nhưng lại không khiến người cảm thấy yếu đuối, ngược lại tràn đầy sức sống mãnh liệt.
Thiếu nữ nghiêng nghiêng đầu, gương mặt xem thường, “Hóa ra ngươi là nữ nhân Ba Đồ kia, tất cả mọi người đều biết ngươi nha. Sao ngươi lại trốn ở chỗ này?” Không có người nào nguyện ý cùng nữ nhân Ba Đồ ở chung một chỗ, nàng cũng thế, nhưng mặt khác nàng lại vô cùng tò mò về đám người đặc biệt trên thảo nguyên này. Nàng rất muốn biết cuộc sống của các nàng ấy như thế nào.
A La lắc đầu một cái, không trả lời. Thiếu nữ trước mặt trong sáng như trăng tròn, không hề giống với vẻ dịu dàng văn tú của Tiểu Băng Quân. Cho dù là đối mặt với người có thân phận gì, muội muội luôn luôn lễ phép hiền hòa, tuyệt sẽ không lấy khẩu khí như vậy nói chuyện với người khác.
Thiếu nữ kia thấy A La không trả lời cũng không tức giận, nhíu mũi lại, đầu mũi chân mang đôi giày nhỏ thô di di trên mặt cỏ, đôi mắt to sáng ngời dừng trên người A La, tràn đầy hứng thú.
“Đặc Lan Đồ sao không cùng các người quay về?” Nàng hỏi, gương mặt kiều diễm nhỏ nhắn không chút tâm cơ dò hỏi. A La có thể thấy được nữ hài rõ ràng vô cùng để ý.
“Đặc Lan Đồ?” A La chưa từng nghe qua cái tên này, cũng không quan tâm đó là người nào, “Không biết.” Mặc dù chưa từng có nam tử trong lòng, A La vẫn nhìn ra được sự nhớ thương của thiếu nữ, nhưng nàng vô tâm tìm hiểu.
“Sao ngươi có thể không biết? Là chủ nhân của ngươi quyến rũ Đặc Lan Đồ, sao ngươi lại không biết?” Hiển nhiên vô cùng bất mãn với câu trả lời của A La, thiếu nữ tiến lên trước một bước, hai tay chống nạnh tức giận chất vấn. Nàng không thích thái độ của nữ nô trước mặt này, tuyệt không giống nô lệ chút nào, ngược lại so với nàng càng giống chủ nhân.
Sự tức giận ngây ngô của thiếu nữ không hề làm A La sợ, A La ôn hòa nhìn nàng, sau đó khom lưng thi lễ, trầm tĩnh rời đi. Nàng không thích dây dưa những chuyện vô vị với người, thối lui là lựa chọn tốt nhất.
Thiếu nữ kia không ngờ tới A La cứ vậy mà đi, vô cùng kinh ngạc quên cả gọi nàng lại, đến lúc phản ứng kịp thì A La đã xuyên qua đám người trở về lều lớn của Tử Tra Hách Đức.
——————–
Lều của Tử Tra Hách Đức Mạc Hách tuy lớn nhưng bày biện vô cùng đơn giản, ngoài dụng cụ cần thiết ra, chỉ có vũ khí cung tiễn.
Đứng trong lều nỉ mười phần nam tính, A La có chút mờ mịt, chẳng lẽ đây là chỗ cư trú nửa đời sau của nàng hay chỉ là nơi ở tạm thời sau đó lại phiêu bạc lần nữa? Nàng không cho rằng lúc Thanh Lệ Na rời đi có thể lại mang nàng theo.
Không dám nghĩ tiếp nữa, nàng bắt đầu trải giường cho Thanh Lệ Na, mượn công việc để khiến bản thân không nghĩ tới tương lai vô vọng.
Cửa lều bị xốc lên, Thanh Lệ Na mặt lạnh đi vào, A La vội vàng tiến lên hầu hạ.
“Ngươi đến lều thứ hai bên tay trái, gọi Tử Tra Hách Đức về đây cho ta, nói ta không được khỏe.” Thanh Lệ Na lạnh lùng phân phó, trên gương mặt mỹ lệ là sự đố kỵ quen thuộc mà A La từng biết.
Mặc dù biết vì sao nàng tức giận, cũng biết bây giờ đi gọi Tử Tra Hách Đức cũng tương đương với đi chuốc phiền toái, nhưng A La càng biết không đi không được, chỉ đành theo lời mà đi.
Hai căn lều cách nhau cũng không xa, vừa đi đã tới. A La nhìn thấy trên cửa lều có thêu một con sói đang giương nanh múa vuốt, giống như lều của Tử Tra Hách Đức, không khỏi nhớ tới trước đây có người nói với nàng người Địa Nhĩ Đồ là hậu duệ của sói, xem ra cũng không phải lời vô căn cứ.
Bên trong lều ẩn hiện lộ ra ánh đèn, đứng ở trước lều, A La có chút do dự. Tiếng huyên náo ồn ào cùng tiếng hát cuồng hoan vui vẻ của mọi người cách đó không xa càng tăng thêm sự yên tĩnh của nơi này.
Tiếng thở dốc mập mờ vang lên trong lều, rõ ràng truyền vào trong tai A La, tựa hồ không ai nghĩ tới việc đè nén hoặc che giấu dục vọng.
Một tia run rẩy phát ra từ đáy lòng, A La không khỏi ôm chặt lấy mình, cảm thấy sự kháng cự trong lòng. Bởi vì từng trải qua, nàng không thích tình huống như vậy, tuyệt không thích.
“Mạc Hách đại nhân.” Đột ngột, nàng phá vỡ sự trầm tĩnh mập mờ. Không phải là muốn cắt ngang bọn họ, nàng chỉ muốn nhanh chóng rời đi, mặc dù đã đoán trước được Tử Tra Hách Đức sẽ nổi giận, nàng cũng không hối hận hành động lỗ mãng của mình.
Qua hồi lâu, trong lều trướng không hề có tiếng đáp lại, tiếng thở dốc vẫn như cũ, thậm chí có thể nghe được tiếng rên rỉ đè nén của nữ nhân.
Cắn răng, A La lấy hết dũng khí gọi lại một tiếng.
“Cút!” Tiếng thét mang theo nộ khí của Tử Tra Hách Đức truyền ra ngoài. Vào thời điểm này mà bị xen ngang, bất luận là ai cũng sẽ không có tâm tình tốt, mặc dù tu dưỡng của Tử Tra Hách Đức có tốt hơn cũng sẽ không ngoại lệ.
“Đừng để ý tới nàng là được, cần gì phải tức giận.” Một giọng nữ dễ nghe trầm thấp vang lên, sau đó liền yên tĩnh trở lại. Xem ra A La đã thành công cắt ngang bọn họ.
A La có chút bối rối đứng yên tại chỗ, tim đập mạnh và loạn nhịp một lúc lâu, mới chậm chạp đi về. Không mời được Tử Tra Hách Đức quay về, Thanh Lệ Na sẽ làm gì nàng, trong lòng nàng cũng không nắm chắc. Sau lần trước Thanh Lệ Na lợi dụng nàng tới dụ dỗ Tử Tra Hách Đức xong, nàng phát hiện ra căn bản nhìn không thấu nữ nhân kia suy nghĩ cái gì, càng không cách nào dự liệu được một khắc sau nàng ta sẽ làm ra chuyện gì.
“Có chuyện gì?” Giọng nói Tử Tra Hách Đức đột ngột vang lên ở phía sau, tiếp đó bả vai của nàng bị một bàn tay lớn dùng lực nắm lấy.
A La cả kinh, quay đầu lại. Tử Tra Hách Đức đã bước đến trước mặt nàng, trên người vẫn tản ra khí thế bức người, lực đạo trên tay hắn không hề nhỏ nhưng lại không hề làm đau nàng. Ở trong thời gian ngắn như vậy liền khôi phục được thái độ bình thường, có thể thấy đây là một nam nhân có lực tự khống chế rất lớn.
“Tiểu thư Thanh Lệ Na không được khỏe, mời ngài quay về.” A La trả lời, bởi vì không quen đứng gần hắn như vậy, lại không thể né tránh, chân mày nàng khẽ nhíu lại.
Kinh ngạc với sự gầy gò bé nhỏ dưới bàn tay, Tử Tra Hách Đức nhất thời không kịp phản ứng với lời nói của nàng, nghi hoặc nhìn nàng hồi lâu, sau đó đột nhiên hiểu được, không khỏi vì sự phân tâm vô cớ của mình mà bật cười.
“Nàng ta thật biết chọn thời điểm.” Hắn bất mãn lầu bầu, mặc dù biết rõ đây chỉ là cái cớ của Thanh Lệ Na, lại không thể không để ý tới. Buông A La ra, hắn dẫn đầu đi trở về. A La vội vàng theo sau.
“Chúng ta trước đây có từng gặp qua?” Liếc mắt nhìn tộc nhân vẫn còn đang ca hát nhảy múa bên đống lửa, Tử Tra Hách Đức bất ngờ hỏi một câu. Hắn lúc nào cũng cảm thấy đã từng biết ách nô này, mà ánh mắt ách nô nhìn hắn cũng làm cho hắn có cảm giác như thế. Thế nhưng bất luận nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi đã gặp qua nàng ở đâu, hắn không muốn tiếp tục suy đoán nữa, đơn giản hỏi thẳng nàng.
Vừa nghe thấy lời ấy, A La chỉ cảm thấy tay chân lạnh băng, chẳng lẽ hắn đã nhận ra nàng sao? Không, không thể nào, hắn và nàng chỉ gặp qua một lần, mà nàng lại bị hủy dung, hắn không thể nào nhận ra nàng được. Một hồi lâu sau A La mới trấn định lại.
“Không có.” Giọng nói của nàng nghe không ra được sự dao động trong nội tâm. Thanh thanh, nhàn nhạt, giống như nước, làn nước không có gió thổi qua.
Tử Tra Hách Đức không tiếp tục hỏi nữa, đối với hắn mà nói, gặp hay không gặp thật ra cũng không quan trọng như vậy, hắn chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi.
A La lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, hành động lại càng cẩn thận hơn. Cuộc sống bây giờ tuy không phải cái mình muốn nhưng nàng càng không hi vọng những chuyện xưa cũ quay lại quấy nhiễu.
Theo Tử Tra Hách Đức bước vào lều của hắn, Thanh Lệ Na đang dựa người trên giường đợi bọn họ. Nhìn thấy Tử Tra Hách Đức, nàng cũng không đứng dậy, chỉ lười biếng liếc hắn một cái, vẻ mặt hờn dỗi, thần thái rất động lòng người.
“Trở về liền bỏ lại người ta đi gặp tình nhân, chủ nhân như người không khỏi có phần thất lễ quá nha.” Lời nói của nàng hàm ẩn trách cứ, giọng nói lại cực kỳ ôn hòa, làm cho người không thể nào tức giận.
Tử Tra Hách Đức cười lễ độ mà xa cách, nhàn nhạt nói: “Ta thấy tiểu thư cùng tộc nhân của ta rất hòa hợp, so với ta càng giống chủ nhân, vậy cần gì ta ở bên cạnh quấy rầy sự cao hứng của nàng.” Chẳng biết tại sao, đối với mỹ nhân mà chúng nam nhân đổ xô chen chúc, hắn trước sau cũng không có hứng thú. Đem so ra, hắn càng muốn ở cùng một chỗ với ách nô, ít nhất ách nô sẽ không làm hắn căng thẳng thần kinh ứng đối, nhưng hiển nhiên ách nô đối với hắn sợ là không nghĩ như vậy. Nghĩ đến đây, hắn không tự chủ được nhìn về phía A La đang đứng yên một bên. Nàng đang cúi thấp đầu, tựa hồ như đang chờ phân phó của hai người.
Nhạy bén chú ý đến ánh mắt của hắn chuyển động, sắc mặt Thanh Lệ Na khẽ biến, cũng rất nhanh khôi phục lại thái độ bình thường. “Thì ra Mạc Hách đại nhân đã có người trong lòng, khó trách không có chút hứng thú với tiểu nô của ta, dĩ nhiên, ách nô đúng là còn kém xa.” Hóa ra hôm đó nàng lợi dụng A La dụ dỗ Tử Tra Hách Đức là bởi vì sự thâm trầm của hắn khiến nàng không cách nào nắm bắt được, càng không thể hiểu được thái độ xa cách của hắn đối với bản thân là vì nguyên nhân gì, chỉ có thể dùng A La để thăm dò tâm tư của hắn. Mà thực thế chứng minh, hắn đối với nữ nhân không phải không có hứng thú, chẳng qua so với nam nhân khác có sức khống chế nhiều hơn một chút. Về việc tại sao hắn lại tốn nhiều công sức như vậy bắt mình tới, nàng đến tận bây giờ cũng không hiểu rõ, duy nhất có thể khẳng định là tuyệt không phải bởi vì thèm muốn mỹ mạo của nàng.
Nghe được lời của nàng, Tử Tra Hách Đức không khỏi nhớ tới đêm đó, khi hắn nhìn thấy A La ngã ở trên thảm của hắn, hắn đã bị chấn động. Bởi vì nàng từng là nữ nhân Ba Đồ, lại cho rằng nàng tự nguyện dâng đến cửa, hắn không chút cố kỵ thậm chí do dự cũng không có, liền bắt lấy nàng ôm vào trong ngực. Nếu không phải kịp thời phát hiện nàng là thân bất do kỷ, hắn sợ rằng đã giải quyết dục vọng của mình trên người nàng. Không thể phủ nhận, A La lúc che mặt có khả năng gợi lên dục vọng của nam nhân, cũng khó trách nàng có thể làm nghề này. Nghĩ vậy, trong lòng hắn cảm thấy có chút gì đó không thoải mái, thần sắc không khỏi lạnh xuống.
“Tiểu thư muốn ta quay lại không phải để nói chuyện này chứ?” Hắn nhàn nhạt nói, đối với lời châm chọc ẩn hàm của Thanh Lệ Na không chút để ý.
Thấy vẻ mặt hắn giống như nếu không có lý do thỏa đáng liền rời đi, Thanh Lệ Na thức thời đổi chủ đề, đối với sự lạnh lùng cứng rắn của Tử Tra Hách Đức nàng sớm đã có lãnh giáo, không muốn nghiệm chứng thêm một lần nữa.
“Không phải. Là vì không được khỏe… bây giờ thấy người, đã đỡ hơn rất nhiều.” Nàng đột nhiên trở nên dịu dàng vô cùng, rõ ràng lộ ra vẻ nguyện ý thỏa hiệp.
A La kinh ngạc ngẩng đầu.
———————-
A La vén cửa lều lên, ánh mặt trời nóng rực chiếu thẳng lên người nàng.
Nàng đi lấy nước.
Ở chỗ này, nàng và Thanh Lệ Na giống nhau, được tự do hoạt động. Ở vùng đất bát ngát này, Tử Tra Hách Đức căn bản không sợ các nàng chạy trốn, mà với tình hình trước mắt xem ra các nàng cũng không cần chạy trốn.
Màu xanh biếc vô tận kéo từ dưới chân lan thẳng tới phía chân trời, tương hợp với bầu trời xanh trong veo. Vô số lều trướng phân bố trên vùng đất mỹ lệ này giống như những đóa hoa trắng nồng hậu. Cách đó không xa, hồ Thảo Đà trứ danh cao quý mà ưu nhã tĩnh lặng, nước hồ dung hợp màu xanh biếc của thảo nguyên cùng màu xanh lục của bầu trời, tản mát ra một loại mị lực thần bí mà độc đáo.
A La không tự chủ được bị hấp dẫn đi về phía hồ lớn.
“Ngươi – đứng lại!” Giọng nói của thiếu nữ tối qua đột ngột vang lên ở phía sau lưng nàng, có chút ngang ngược, lại không khiến người cảm thấy phản cảm.
A La có chút do dự, không biết có phải gọi nàng hay không, nhưng vẫn dừng chân quay đầu lại.
Thiếu nữ kia cưỡi trên một con ngựa tuyết trắng, bộ đồ cưỡi ngựa bó sát người làm tôn lên những đường cong tuyệt mỹ thướt tha của nàng, trên gương mặt kiều diễm như hoa ửng hồng nhàn nhạt cùng những giọt mồ hôi lấm tấm có thể thấy được, rõ ràng vừa mới cưỡi ngựa trở về.
Thấy A La dừng lại, nàng xua ngựa chậm rãi đến gần.
“Bọn họ nói ngươi rất xấu, ta muốn nhìn một chút.” Thiếu nữ nói. Dứt lời, bỗng nhiên giơ roi, cuốn đi mạng che mặt của A La.
A La né tránh không kịp chỉ có thể hoảng sợ cúi đầu xuống.
“Aaa!” Một tiếng kêu kinh hãi, thiếu nữ che lấy miệng mình, hoảng sợ trợn to mắt. Bởi vì nàng có nghĩ thế nào, cũng không ngờ được sẽ thấy một khuôn mặt như thế.
“Lam Nguyệt Nhi, muội làm cái gì thế?” Giọng nói của Tử Tra Hách Đức truyền đến ở một chỗ không xa, mơ hồ có thể nghe ra ý tứ không vui.
A La còn chưa kịp hiểu rõ, Lam Nguyệt Nhi sau khi lấy lại tinh thần, tính tình nổi lên, vung roi không đầu không đuôi đánh về phía nàng.
A La ứng phó không kịp, theo phản xạ nâng cánh tay lên che chắn, bị một roi quất mạnh xuống, một khắc sau nóng rát đau đớn lan tràn trên cánh tay mảnh khãnh của nàng, nhưng nàng không phát ra một chút âm thanh nào. Sau đó, nàng nhìn thấy cây roi của Lam Nguyệt rơi xuống —
“Lam Nguyệt Nhi, muội quá càn rỡ rồi!” Giọng nói tức giận của Tử Tra Hách Đức đến bên cạnh, một khắc sau nàng phát hiện mình đã rơi vào một lồng ngực dày rộng.
Là Tử Tra Hách Đức bảo vệ nàng.
Một tia ấm áp lặng lẽ dâng lên trong lòng A La.
“Nàng làm muội sợ.” Trên gương mặt thanh tú của Lam Nguyệt Nhi vẫn còn khiếp sợ lẫn tức giận, chiếc roi kia lại không dám đánh ra. “Đại huynh, sao huynh lại có thể vì một tên nô lệ mà tức giận với muội?”
Cảm giác được thân thể gầy gò trong ngực, lại nghe thấy lời nói làm nũng như thế của Lam Nguyệt Nhi, Tử Tra Hách Đức càng cảm thấy tức giận, giọng nói lại rất bình tĩnh, “Muội đã quên ta từng nói gì rồi sao?”
Lam Nguyệt không khỏi ngậm miệng không nói. Tử Tra Hách Đức sớm có nghiêm lệnh, không được tùy ý đánh chửi nô lệ, người nào vi phạm nghiêm trị không tha. Biết chính mình gây họa, ánh mắt cầu cứu của nàng nhìn về phía Tử Tra Hách Đức.
“Mạc Hách, chàng có phải nên buông…. nô lệ của chàng ra trước.” Giọng nữ trầm thấp truyền đến tai A La, là nữ tử đêm đó ở cùng Tử Tra Hách Đức. Thì ra bọn họ cùng nhau đến, chỉ là nữ tử kia vẫn thờ ơ lạnh nhạt mà thôi.
Thân thể A La cứng đờ, vào lúc Tử Tra Hách Đức nghe vậy buông tay, nàng cũng thuận thế thối lui ra khỏi cái ôm của hắn, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía nữ tử không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh.
Nữ tử kia cũng đang nhìn nàng, ánh mắt hai người giao nhau, nữ tử lộ ra ý cười thân thiện. Nhưng trong mắt nàng ẩn chứa sự kinh sợ bị A La nhạy bén bắt được.
Đây là một nữ nhân rất có sức hút, thân hình cao gầy cân xứng, làn da ngăm đen, bộ đồng phục võ sĩ ôm chặt thân dưới tỏa ra sức sống tràn đầy, mặc dù không rạng rỡ như Thanh Lệ Na, nhưng một đôi mắt thanh tú sáng rực xinh đẹp, vừa đẹp vừa đen láy, tỏa ra sự phong tình mê người rất khác biệt. Mái tóc đen nhánh bện thành hai bím thả dài ở trước ngực, ngoại trừ chuỗi đồ trang sức bằng xương tô điểm bên tóc mai ra không còn trang sức quý giá đặc biệt khác, nhưng lại khiến người vừa gặp khó quên.
Cũng chỉ có nữ tữ như vậy mới thích hợp với hắn.
A La thu hồi ánh mắt, xem nhẹ sự đau đớn trên cánh tay cùng sự chua xót không sao nói rõ dấy lên trong lòng, khom lưng thi lễ một cái, muốn rời đi. Nàng không muốn dây dưa
“Ách nô, đi đâu?” Tử Tra Hách Đức có chút kỳ quái, gọi nàng lại. Nàng chẳng lẽ không muốn lấy lại công đạo cho mình?
A La ngừng lại một chút, ánh mắt dừng lại trên gợn sóng trên hồ Thảo Đà mênh mông xanh biếc, có rất nhiều con chim nước đang tự do tự tại bay lượn săn mồi trên mặt hồ. “Lấy nước.” Giọng nàng rất ôn hòa, không có bất kỳ sự ngang ngược hay tức giận nào, nhưng cũng không có sự hèn mọn mà nô lệ nên có.
“Như thế nào? Không phải có người đưa tới sao?” Nữ tử kia kinh ngạc nói, không hiểu nhìn về phía Tử Tra Hách Đức, theo lý không ai dám không đổ nước vào lều lớn của hắn.
“Có.” A La biết, nhưng nàng muốn đến bên hồ, muốn đi xem chim nước một chút, muốn nhìn sự tự do của bọn chúng một chút. Tự do, cho dù chỉ nhìn cũng sẽ khiến người cảm thấy tuyệt đẹp. “Ta chỉ muốn tự mình đi lấy.” Tâm tư của nàng sẽ không có người hiểu.
Nhìn vẻ mặt không tập trung của nàng, lông mày Tử Tra Hách Đức không tự chủ nhíu lại, nét mặt của nàng khiến cho hắn mất đi tâm tình muốn xử lý Lam Nguyệt Nhi, nếu như có thể, hắn càng muốn biết trong lòng nàng đến tột cùng đang suy nghĩ gì.
“Linh Mộc, Lam Nguyệt Nhi giao cho nàng, nên làm thế nào nàng nên hiểu rõ.” Miệng tuy nói như vậy, nhưng ai cũng hiểu hắn cố ý tha cho Lam Nguyệt Nhi, bằng không quyết sẽ không tùy ý giao phó một câu như vậy.
Linh Mộc thông tuệ, vừa nghe đã hiểu, cũng không nhiều lời, liền kéo Lam Nguyệt cả mặt không vui mà lại không dám nhõng nhẽo cùng ngựa của nàng đi, để lại Tử Tra Hách Đức cùng nữ nô của hắn.
“Ngươi bị thương rồi.” Nhìn về phía A La lại lần nữa che mặt, Tử Tra Hách Đức chậm rãi nói. Ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao phải lưu lại, đối với một tên nô lệ, hắn có phải đã bỏ ra quá nhiều sự quan tâm. Mà nữ tử gầy yếu mà kỳ lạ thế này, thực sự rất khó để khiến người không lưu tâm.
“Ừm.” A La không nghĩ tới còn có người quan tâm nàng, có chút bất ngờ, dừng một chút mới nghĩ đến phải nói chút gì đó. “Không sao cả.” Nàng không còn để tâm đến nỗi đau trên cánh tay nữa, chỉ là muốn đi đến bên hồ sợ rằng không có khả năng rồi.
Nàng có chút tiếc nuối nhìn về hồ lớn mỹ lệ mình mong muốn mà không thể thành kia, sau đó mới quay đầu đi.
——————–
Vết roi kia giống như vết sẹo trên mặt nàng vậy, trên da thịt trắng nõn như ngọc làm nổi bật vẻ dị thường khiến người sợ hãi.
Dưới ánh trăng, A La thả mình chầm chậm vào hồ nước lạnh như băng, chỉ nhìn thoáng qua vết máu sưng đỏ trên cánh tay kia, sau đó liền thu hồi ánh mắt.
Thảo nguyên đêm khuya vô cùng rộng lớn mà vắng lặng, mọi người đều đã ngủ. Nàng đau đến không ngủ được, lại cảm thấy thân thể dính đầy mồ hôi bụi bẩn, vì vậy lặng lẽ đứng dậy đi đến bờ hồ bên cánh rừng thưa này.
Ban đêm rất lạnh, với thân thể của nàng vốn không thích hợp vào hồ tắm rửa ở thời điểm này, nhưng ngoại trừ lúc này, nàng không tìm được cơ hội tốt hơn.
Không khí rất tốt, có hương hoa, không có xú khí của súc vật dưới ánh nắng chói chang. Nàng cắn chặt hàm răng chống lại cái lạnh lẽo đang làm xương cốt của nàng run rẩy, nàng là người Băng thành, không có lý do sợ lạnh.
“Nữ nhân ngu xuẩn!” Một tiếng thở dài trầm thấp bỗng nhiên vang lên trong đêm yên tĩnh, một khắc sau, một bóng đen như con chim lớn từ trong rừng bay ra, đem nữ tử tay chân lạnh cóng trong hồ ôm ra ngoài.
“Muốn chết cũng không cần phải dùng phương thức này.” Qua loa trùm y phục lên người A La, Tử Tra Hách Đức tức giận nói.
Rất nhanh trên khu đất trống trong rừng nổi lên một đống lửa, hắn quay người lại kéo lấy nữ nhân đang lạnh đến run cầm cập cùng y phục hơi ẩm ướt của nàng vào trong lòng, ngồi gần đống lửa.
Hắn ở chỗ của Linh Mộc, bởi vì cảm thấy khác thường nên ra ngoài xem một chút, không ngờ tới lại phát hiện ra nữ nhân ngu ngốc này giữa đêm khuya lạnh lại ra hồ tắm. Đừng nói là nàng, ngay cả phụ nhân khỏe mạnh nhất trong tộc cũng không dám làm như thế, nàng không khỏi có chút dũng khí.
Ôm trong ngực thân thể nữ nhân lạnh băng mà gầy yếu, suy nghĩ của Tử Tra Hách Đức lại bay đến chỗ khác. Hắn biết nữ nhân này không có loại năng lực khiến hắn phải cảnh giác, vậy thì là người nào? Là cố ý hay vô ý?
Tiếng nhánh cây gãy cắt đứt trầm tư của hắn, hắn cũng không thấy bất ngờ, biết là có người cố ý phát ra tín hiệu, bày tỏ không có địch ý, để tránh phát sinh hiểu lầm không cần thiết.
Giương mắt, hắn nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi mặc trang phục thợ săn đi ra khỏi khu rừng hướng về phía đống lửa. Dưới ánh trăng, hắn có thể nhìn thấy gương mặt tuấn lãng thanh tú cùng thân hình thon dài của nam tử.
Không phải hắn! Tử Tra Hách Đức rất bình tĩnh, cũng đã khẳng định phán đoán của mình, đây chỉ là một thợ săn bình thường.
“Thật xin lỗi, nhìn thấy ở đây có ánh lửa, cho nên muốn đến sưởi chút ít. Hi vọng không quấy rầy hai người.” Thợ săn trẻ tuổi kia tới gần hơn, mở miệng nói. Giọng nói không ngờ lại dễ nghe, rõ ràng của nam tử mà lại ẩn hàm sự êm ái của nữ tử, nếu chỉ nghe giọng nói rất khó để người phân biệt được nam nữ.
Chỉ liếc mắt một cái liền đối với một người sinh ra thiện cảm, Tử Tra Hách Đức rất ít có loại kinh nghiệm này, nhưng người thợ săn này lại làm cho hắn cảm nhận được. “Không có. Nếu không ngại, sao tiểu huynh đệ không ở nơi này nghỉ ngơi một chút.” Hắn chủ động mời.
Thợ săn trẻ tuổi liếc nhìn A La trong ngực Tử Tra Hách Đức, hơi do dự, rồi sau đó gật đầu cảm ơn.
“Ta còn có một người bạn đồng hành, không biết có thể ở cùng hay không?” Không lập tức ngồi xuống, thợ săn chần chừ hỏi ý tứ của chủ nhân.
Trong lòng Tử Tra Hách Đức khẽ động, hiểu rõ bạn đồng hành của thợ săn mới là người khiến hắn cảnh giác. Đó lại là người như thế nào a? Hắn đáp lại đồng thời đã bắt đầu phỏng đoán nhân vật thần bí chưa xuất hiện kia rốt cuộc là thần thánh phương nào.
“Tử Lang, ra đi.” Thợ săn quay đầu về phía rừng cây loang lổ thâm sâu khẽ hô một tiếng.
Tử Lang! Tử Tra Hách Đức nghe được lời của hắn, cả kinh, hóa ra là sói, nhưng tại sao bản thân không ngửi thấy được mùi của sói?
Một trận gió thổi qua, mùi xạ hương nồng nặc tràn ngập trong không khí.
Một con sói to lớn vô cùng yên lặng không chút tiếng động xuất hiện đối diện trước đống lửa. Với sự trấn định của Tử Tra Hách Đức cũng thiếu chút nữa cả kinh đứng lên. Hình thể con sói cực lớn, độ cao không kém Tử Tra Hách Đức bao nhiêu, một thân lông mao tím dài hoa mỹ, trong gió đêm khẽ động.
“Thật xin lỗi, vị bằng hữu này của ta có chút, có chút…” Vẻ mặt thợ săn có chút lúng túng, hiển nhiên là vì Tử Lang dọa người mà cảm thấy có chút ngại ngùng.
Tử Tra Hách Đức rất nhanh lấy lại tinh thần khẽ mỉm cười, thật sâu đối diện với ánh mắt lãnh đạm cao ngạo của con sói lớn lông tím, “Không sao, mời ngồi, con sói cao quý như vậy…. rất hiếm thấy!” Hắn nói thật lòng.
“Vâng…” Thợ săn không biết nói gì cho phải, ậm ờ đáp lời, liền ngồi xuống bên cạnh đống lửa. Mà Tử Lang kia lại vô cùng hiền lành dựa vào người hắn, vì hắn che chắn gió đêm rét lạnh, chẳng qua là một đôi mắt đen như mực cơ trí mà đến cả loài người cũng không có được lại hờ hững nhìn lên trăng tròn trên trời, giống như nghĩ đến cái gì.
Vội vã thu hồi ánh mắt từ trên người sói, Tử Tra Hách Đức cảm thấy thân thể trong lòng mình bắt đầu ấm áp lại, không khỏi cúi đầu. A La vẫn nhắm chặt hai mắt, nhưng lại không còn run rẩy, đôi môi cũng dần dần hồng nhuận.
Thợ săn kia tựa hồ không phải người thích nói chuyện, sau khi ngồi xuống liền dựa vào Tử Lang lim dim, chỉ là thỉnh thoảng tỉnh dậy lại cho thêm củi vào lửa. Thanh tỉnh chỉ có Tử Tra Hách Đức và con sói kia, nhưng không ai phát ra âm thanh gì.
Cảm giác ấm áp từ tứ chi tràn ra tới phủ tạng, A La chậm rãi thở đều, cả người chấn động, mở mắt ra, không muốn nhưng lại lọt vào đôi mắt đen sâu thẳm hơn cả bầu trời, sau một lúc mới hồi phục lại tinh thần.
“Mạc Hách đại nhân!” Nàng hoảng hốt muốn thoát ra khỏi cái ôm của hắn, trong khoảng thời gian ngắn lại không nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì.
Tử Tra Hách Đức cũng không ngăn cản, nhìn vẻ mặt hoảng hốt của nàng, đột nhiên sinh ra cảm giác buồn cười.
Động tĩnh bên này làm người thợ săn tỉnh dậy, hắn ngồi thẳng người, tò mò nhìn tình cảnh trước mặt, không hề ngủ nữa. Mà con sói kia lại vẫn không coi ai ra gì nhìn lên bầu trời đêm, tựa hồ hết thảy phát sinh chung quanh không liên quan gì đến nó.
“Mặc y phục vào.” Nhìn thấy áo khoác của A La bởi vì nàng đứng dậy mà rơi ra, mơ hồ hiện ra thân thể uyển chuyển, Tử Tra Hách Đức khó khăn tránh mắt đi, thấp giọng nhắc nhở. A La đối mặt với hắn, vì thế người thợ săn kia tạm thời không nhìn thấy gì, nhưng nếu A La hơi xoay người lại nhất định là cảnh xuân lộ ra hết. Hắn không hi vọng nhìn thấy tình huống như vậy phát sinh.
A La ngẩn ra, sau đó bỗng nhiên phản ứng kịp, không khỏi nóng bừng mặt, cuống quít nắm lấy vạt áo của mình quấn chặt lại. Xoay lưng lại, chuẩn bị thắt đai lưng, không ngờ lại phát hiện còn có người khác ở đây. Hơn nữa là một người với ….
“Thương Ngự!” Nàng thất thanh nói, rồi sau đó im bặt. Làm sao có thể, đó chỉ là một truyền thuyết, không thể nào có thật, là trùng hợp thôi.
“Cái gì?” Ngoài Tử Tra Hách Đức ra, hai người khách không mời mà đến kia không có chút phản ứng gì với lời nói của nàng, hiển nhiên cho rằng nàng độc thoại.
A La thẹn thùng cúi đầu, không biết nên xoay về phía nào, đối với câu hỏi của Tử Tra Hách Đức mơ hồ không đáp lại, khiến cho người đang nhìn nàng cũng cảm thấy khẩn trương.
Lắc lắc đầu, Tử Tra Hách Đức đột nhiên đưa tay kéo nàng đến trước mặt mình, không để ý tới sự kháng cự của nàng, giúp nàng một tay sửa sang lại y phục. Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt khiếp sợ của A La, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười. Sự thật là, ngay cả chính hắn cũng không giải thích được, tại sao hắn lại cố ý làm ra động tác ái muội đối với A La trước mặt người khác như vậy.