Editor: Bánh Bao
"Dìm chết con kỹ nữ không biết xấu hổ này đi."
"Đồ vô liêm sỉ hạ đẳng này nên mang đi ngâm lồng heo."
"Hừ, con lẳng lơ trời sinh không được đàn ông đ*, không nhịn được cô đơn liền câu dẫn đàn bà."
"Dìm nó, dìm nó."
Những người này đang làm gì? Tại sao lại tức giận như vậy?
Bên tai nghe được lời chửi mắng vô tình, trước mắt là những gương mặt máu lạnh đang phỉ nhổ.
Trong lúc hoảng hốt, nàng nhìn thấy từ xa có người chậm rãi đi tới, phía sau kéo theo một cái lồng heo đan từ tre, bên trong nằm một cô gái, ven đường có người liên tục ném trứng gà cùng thức ăn hư vào cô ta. Thịnh Dục mờ mịt đứng trong đám người. Mặc cho người bên cạnh xô đẩy, nàng không nhìn rõ gương mặt cô gái trong lồng kia, nhưng này có thể cảm giác được sự tuyệt vọng trong mắt người kia.
Ông lão mặc áo trắng đứng bên bờ sông, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng. Những người đứng bên cạnh cũng đầy sự vô tình và trào phúng trên mặt.
"Ngươi cùng nữ tử mến nhau, làm ra sự đồi phong bại tục này, phá hoại luân thường đạo lý. Hôm nay thiên lý khó tha, chỉ có thể lấy cái chết mà tẩy đi tội nghiệt đời này của ngươi. Kiếp sau nhớ cố gắng mà làm người. Người đâu mau dìm ả đi." Ông lão không một chút cảm tình phán cô gái kia tử hình, phất tay, mí mắt cũng không nhấc lên, dường như xem cô gái này một chút cũng sỉ nhục ông ta.
Thịnh Dục không thể tin nổi mà nhìn ông ta, trong đầu tràn đầy câu nói nử tử mến nhau kia. Đây dĩ nhiên là tử tội của cô gái sắp sửa bị đoạt đi tính mạng kia sao? Không, không thể thế được. Nàng dùng sức chen về phía trước muốn cứu người kia, nhưng đoàn người đẩy nàng vào chính giữa khiến nàng không thể đi về phía trước. Mắt thấy người đàn ông hành hình giơ cái lồng heo kia lên, sắp quăng xuống sông, trong nháy mắt, nàng nhìn thấy rõ dung mạo cô gái nằm trong lồng.
"Lâm nhi."
KHÔNG ĐƯỢC...
Đột nhiên mở mắt ra, Thịnh Dục thở hồng hộc. Dù đã thoát khỏi ác mộng kia, sự lo lắng bi thống vẫn như cái bóng đi theo nàng.
Trong phòng, lò lửa cháy đượm nhưng nàng vẫn đổ mồ hôi lạnh đầy mình, toàn thân run cầm cập.
Vô lực ngồi dậy, cuộn tròn thân thể lại, quấn chặt chăn núp ở góc tường nhưng vẫn không cách nào khống chế sự hoảng sợ sâu thẳm trong nội tâm. Thịnh Dục trợn to mắt. Nàng không dám nhắm mắt, chỉ sợ sẽ nhớ đến cô gái đã chết kia. Tay căng thẳng kéo lấy góc chăn, nàng biết đó không phải là giấc mộng, đó là sự thật. Hai năm trước, ở Thanh Châu, nàng tận mắt thấy hai người kia chỉ vì là nữ tử mến nhau mà bị mọi người nguyền rủa, mắng chửi, thả vào giữa sông, không còn tính mạng.
Nàng muốn cứu họ nhưng lại bị mẹ ruột ngăn cản. Bà nói đây là tội nghiệt của họ, họ đáng bị xử phạt.
Tại sao nói đây là tội của họ? Họ không có làm việc thương thiên hại lý, chỉ là yêu nhau, tại sao những người kia lại không tha cho họ kia chứ? Từng người từng người không hề lưu tình mà chỉ trích hai người họ, trơ mắt nhìn họ bị nước sông nuốt chửng mà chẳng ai vì họ nói một câu.
Sau khi tận mắt nhìn thấy sự tàn khốc kia, thật lâu sau đó, mỗi đêm nàng đều gặp ác mộng như lúc nãy. Lâm nhi bị giam trong lồng trúc, bị ném xuống sông. Vừa ổn được vài tháng, mới hết gần đây, tại sao cảnh tượng hồi lâu không mơ thấy lại đột nhiên xuất hiện? Thân thể giật mình một cái, ý lạnh xông lên đầu. Chỉ sợ là có liên quan đến việc Lâm nhi muốn đi Sóc Châu đây.
Răng cắn chặt môi, vốn hai người đồng tâm là chuyện hạnh phúc nhất trên đời, thế nhưng ông trời một mực khiến nàng nhìn thấy lòng người đen tối, làm cho nàng hiểu được sự thật tàn khốc.
Lâm nhi là đại tiểu thư Đường gia, là bảo bối được mọi người bảo vệ trong lòng bàn tay. Từ nhỏ đến lớn, không ai dám không tôn trọng muội ấy, hay làm muội ấy oan ức. Một người như vậy, làm sao nàng có thể kéo muội ấy vào vực sâu tuyệt vọng, làm cho muội ấy đau đớn như bị dao đâm cơ chứ. Huống hồ thương tổn như vậy không phải nhất thời, mà là một đời.
Bao lần hạ quyết tâm phải chặt đứt mối tình này, nhưng nàng không khống chế được càng lún càng sâu, càng quấn càng chặt. Tay nàng đè trán nhưng không đè xuống được sự đau nhức trong đầu.
***
Mặt trời mọc, tuyết tan. Một chiếc xe ngựa nhỏ trong đáng chú ý chay trên quan đạo Yến Sơn có chút lầy lội. Đội mũ bông, mặc áo dày, đeo bao tay, dù trang bị đầy đủ nhưng người ta vẫn có thể nhìn ra tai người phu xe trẻ tuổi kia bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng, sắp chuyển sang tím.
Xe ngựa chạy không nhanh, dù chạy vô cùng cẩn thận vẫn không thoát khỏi gập ghềnh trắc trở. Thân xe lắc lư làm con vật nhỏ yêu kiều kia phát sinh bất mãn mà kháng nghị.
"Người không sao chứ?" Bếp lò nhỏ sưởi ấm cả thùng xe, cách lớp màn xe dày đặc, dù Ân Huệ đang dỗ dành cục cưng đang quấy kia, nhưng nàng vẫn không nhịn được lo lắng cho người đang chịu gió ngoài kia. "Người có lạnh không? Không thì dừng xe đi vào sưởi ấm một chút đi."
Tần Tấn nhìn sắc trời, sợ người trong xe không thoải mái, xe này vốn đi chậm, nếu như dừng lại, chỉ sợ trước khi trời tối cũng không đến được trạm dịch. "Ta không sao, em cứ an tâm ngồi, rất nhanh sẽ đến."
"Ừ." Sợ người kia phân tâm, Ân Huệ không nói nhiều nữa, chuyên tâm dỗ đứa bé nín khóc.
Cuối cùng, xem như xe ngựa cũng đã đến trạm dịch trước trời tối. Tần Tấn cẩn thận đánh xe ngựa vào trạm dịch. Nhìn những chiếc xe ngựa khá xa hoa bên cạnh, Tần Tấn không khỏi nhíu mày.
Nhảy xuống xe, cẩn thận cột ngựa, Tần Tấn đi đến một bên xe ngựa. "Em đợi ở đây trước, ta đi sắp xếp một lát, rất nhanh sẽ trở về." Nghe được trong buồng xe đáp lại, nàng mới yên tâm đi vào trạm dịch.
Bước nhanh vào bên trong trạm dịch, Tần Tấn đi đến trước quầy, nói rõ ý định với binh lính đăng ký chỗ ở.
"Không may là ngươi tới chậm rồi, phòng đã đầy." Người binh sỹ kia lộ vẻ khó xử nói. Tuy nói thương khách đến Yên Sơn này khá đa dạng nhưng cũng chưa bao giờ đầy chỗ, nhưng thật không khéo hôm nay có một nhóm đông người đã chiếm hết phòng từ sớm.
Tần Tấn nghe nói như vậy, tâm nhất thời nguội đi một nửa. Trên núi này chỉ có một nơi ở như vậy, đêm đến trong núi khí lạnh trùng trùng. Nếu chỉ có một mình nàng thì nàng có thể ở trong xe nhịn một đêm cũng không sao, thế nhưng Ân Huệ cùng đứa bé thì làm sao ở được.
Người binh sỹ kia cũng là một người tốt bụng, nhìn ra sự khó khăn trong mắt người đối diện. "Không còn phòng trống, nếu không thì buổi tối ngươi đi chen quân trướng với chúng ta, xem như cũng có chỗ ngủ đi."
Hiểu được ý tốt của đối phương, Tần Tấn cảm kích trong lòng. "Xin đa tạ ý tốt của đại ca, nhưng ta còn mang theo nữ quyến cùng trẻ nhỏ, thật sự không còn biện pháp sao? Chỉ cần chỗ có chút ấm áp là được."
Binh sỹ nhìn thấy đây là người đàng hoàng, cũng hiểu khó xử khi mang theo người nhà. Anh ta gãi đầu, suy nghĩ trong chốc lát liền nãy ra chủ ý, lật lật quyển sách trong tay, nhỏ giọng: "Ngươi đi hỏi mấy gian cuối cùng ở tầng hai phía Tây xem. Người ở chỗ đó là một nữ chủ nhân, nhìn dáng dấp cũng thiện lương, ngươi thử coi có thể thương lượng xem có thể để người nhà ngươi ở ké được hay không. Có điều ta nói trước, nếu người ta không chịu, ngươi cũng đừng quấn quýt chọc giận người ta, tăng thêm phiền phức cho ta."
Tần Tấn nghe lời này liền hiểu ý của anh ta, lập tức gật đầu,