Editor: Bánh Bao.
Nửa đêm, trong phòng chỉ nghe được tiếng hít thở khi có khi không.
Thịnh Dục mở mắt tỉnh dậy, nghiêng đầu nhìn tiểu nha đầu đang chìm đắm trong mộng đẹp từ lâu. Đại nha đầu Lưu Vân hầu hạ cô từ nhỏ đã gả đi năm ngoái, hiện tại đã mang thai sáu, bảy tháng nên không có cách nào khác đành để cô gái trẻ mới đầy mười bốn tuổi này theo. Nha đầu này tuy tuổi còn nhỏ nhưng tay chân hết sức lanh lẹ, nhưng khuyết điểm duy nhất chính là hơi nhát gan một chút. Quả thật thế, cô đường đường là đại tiểu thư Dục gia nhưng lại phải ngủ ở ngoài rìa giường.
Đột nhiên, trong đầu cô hiện ra gương mặt của người kia. Từ nhỏ em ấy thích chen lên giường ngủ chung với cô, lớn lên thì thỉnh thoảng vẫn tìm cớ ngủ chung ở chỗ cô. Em ấy bò lên giường, chui vào chăn nhưng đó giờ vẫn không chịu ngủ ngoài rìa. Rõ ràng là nhát gan sợ quỷ nhưng sống chết không chịu thừa nhận.
Cô nhẹ nhàng hít một hơi nhưng lại thiếu đi mùi hương trong ký ức. Người kia từ nhỏ đã có một mùi hương sữa nhàn nhạt. Lúc bé ôm em ấy, cô ngửi được mùi hương kia sẽ nhanh chóng ngủ đi. Lớn lên, cái mùi thơm kia lại trở thành nguyên nhân hại cô khô nóng mất ngủ. Mà cái kẻ phạm tội kia lại chẳng hề phát hiện, còn thường xuyên chui vào ngực cô cọ cọ như con mèo con.
Đầu óc Thịnh Dục đột nhiên loé lên, khóe miệng vô lực nở nụ cười. Là cố tình đi, sợi dây vốn đứt đoạn giờ khắc này lại nối liền lại, việc chưa bao giờ nhìn thấy nay lại rõ ràng ngay trước mắt.
Bất đắc dĩ thở dài, tâm tư cô bay tán loạn. Không biết em ấy bây giờ có trằn trọc giống như mình hay không? Chỉ sợ em ấy giận đến không ngủ được thôi. Từ lúc Lâm nhi sinh đến giờ, đây chính là lần đầu tiên cô thất hứa với em ấy. Chỉ sợ ăn Tết xong, trở về Vĩnh Châu, cô lại tốn nhiều tâm tư thời gian để dỗ em ấy.
Thịnh Dục bỗng nhiên nghĩ lại, cô đi sớm để gạt em ấy không phải là để chặt đứt phần nhớ nhung này sao? Tại sao lúc này cũng y như cũ, luôn như vậy. Rõ ràng cô đã hạ quyết tâm, thế rồi lại quên mất ý định ban đầu. Không thể như thế được. Vừa muốn chặt đứt tình này, nhưng một bên lại làm những việc ám muội kia, muốn đoạn tình với em ấy nên buộc chính mình phải nhẫn tâm. Chỉ có như vậy mới không làm hại em ấy cả đời.
Ngực đau từng hồi, đầu lưỡi nếm được vị tanh. Lúc này Thịnh Dục mới nhận ra sự đau đớn. Thì ra môi đã bị cắn đến chảy máu nhưng cô lại hoàn toàn không biết. Sờ sờ vết thương kia, cắn môi là thói xấu của cô. Mỗi lần bị em ấy nhìn thấy, cô luôn luôn bị cười nhạo. "Chỉ có kẻ ngu ngốc mới tự cắn mình đó." Tuy là nói như vậy, nhưng cô vẫn nhìn thấy rõ sự thương tiếc trong mắt nàng. Nhưng em lại không biết là cô cố tình cắn trước mặt em, tham lam sự luyến tiếc ấy.
Gác tay lên trán, xoay đi xoay lại, trái tim này vẫn quanh quẩn trên người cô gái nhỏ.
Không thả xuống được, mà vứt đi lại không xong.
Trở mình, Thịnh Dục rón rén xuống giường, mặc áo ngoài vào, phủ thêm áo khoác, đẩy cửa ra. Gian nhà này làm cho cô hít thở không thông.
Đi ra khỏi phòng, không còn lò lửa nữa khiến hành lang có chút lạnh. Gió không biết từ nơi nào thổi đến ngược lại làm cho người ta cảm thấy thoải mái, tâm tư phiền muộn tích tụ cũng phai không ít.
Thịnh Dục đứng ngoài hành lang, tay chống lên lan can gỗ, yên lặng hưởng thụ màn đêm yên tĩnh. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân ở đại sảnh dưới lầu. Tìm kiếm âm thanh đó, tầm mắt lướt qua lan can gỗ, cô nhìn thấy một bóng đen đang chậm rãi đi lên lầu.
Theo bản năng lui về một bước, chờ khi nhìn thấy người đến, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm kèm theo chút bất ngờ. Thì ra là Tần Tấn.
***
Trẻ con rất mẫn cảm với cảnh vật xung quanh. Tuyết nhi xưa nay không quá ồn ào vào ban đêm nhưng tối nay lại đặc biệt bất an. Tã không ướt, cũng không giống như đói bụng, Ân Huệ không cách nào dỗ bé, chỉ có Tần Tấn ôm thì bé mới không khóc. Bé lại không dễ ngủ, cứ đặt xuống giường liền thức dậy, tiếp tục khóc nháo. Làm mẹ thật không dễ dàng mà. Tần Tấn chỉ có thể tiếp tục ôm bé vào ngực, đi qua đi lại trong phòng, mà như thế thì Ân Huệ lại không có cách nào ngủ được. Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Tấn quyết định ôm con ra khỏi phòng để vợ mình có thể ngủ.
Tuy Ân Huệ không nỡ lòng để Tần Tấn ở bên ngoài lúc nửa đêm nhưng nàng cũng phải đành đáp ứng. Nàng quá hiểu tính tình Tần Tấn, tuy bình thường luôn đáp ứng mọi yêu cầu của nàng, nhưng nếu việc liên quan đến thân thể nàng thì nửa bước cũng không cho. Ân Huệ đành căn dặn Tần Tấn mặc quần áo nhiều hơn rồi tuỳ ý người ấy.
Tần Tấn dỗ Tuyết nhi một hồi ở sảnh đường, nhìn bé đã ngủ say, đang định trở về phòng thì lại không ngờ nhìn thấy tiểu thư. Cô ngẩn người, nhất thời cũng không biết nói gì.
Thịnh Dục nhìn thấy đứa trẻ trong lồng ngực Tần Tấn, hơn nửa đêm không ở trong phòng lại ôm trẻ con ra ngoài, cô tự nhiên hiểu dụng tâm của "hắn". Chắc là sợ đứa trẻ làm ồn người trong phòng. Đối với "nam nhân" đặc biệt săn sóc vợ mình như thế này, cô có thêm mấy phần hảo cảm. Nhìn đứa trẻ trong lồng ngực "hắn", Thịnh Dục hiếm thấy chủ động mở miệng dò hỏi: "Là nam hay là nữ?"
"Là nữ." Nghe tiểu thư hỏi, Tần Tấn thành thật trả lời.
Con gái nha. Tuy rằng không nhìn rõ tướng mạo, nhưng nghĩ đến dáng vẻ của mẹ đứa bé, trực giác của Thịnh Dục cảm thấy đứa trẻ này lớn lên nhất định là một mỹ nhân. "Bao lớn rồi? Bé gọi là gì?"
"Bé gọi là Tuyết nhi." Cũng như bất kỳ người làm cha làm mẹ nào, khi nói đến con gái, Tần Tấn hăm hở hơn mấy phần. "Vẫn còn chưa đầy tháng."
Thịnh Dục không khỏi nhớ tới năm đó Đường Lâm vừa mới ra đời cũng chỉ lớn ngần đó. Khi đó, cả nhà ai cũng quây quanh cô bé kia. Em ấy quả nhiên là mệnh phú quý trời sinh. "Vì sao bé còn nhỏ như thế mà lại dẫn theo? Mẹ đứa nhỏ còn chưa hết tháng ở cữ đi. Trời lạnh như vậy, ngươi cam lòng để mẹ con họ đi xa nhà, chịu vất vả, gặp tội như vậy sao?" Xuất phát từ bản năng thương tiếc đối với nữ nhân, trong giọng Thịnh Dục khó tránh khỏi mang vài phần chỉ trích.
Ở cữ? Hơn nửa ngày, Tần Tấn mới phản ứng được, lẩm bẩm nói: "Muốn... muốn mang về cho cha mẹ xem."
Nghe ra Tần Tấn đang chột dạ, Thịnh Dục nghĩ "hắn" có thẹn với vợ trong lòng. Cô không phải người không biết khó khắn, cũng biết không ít người tha hương cầu thực chỉ có thể đợi đến Tết mới có thể về quê thăm người nhà. Trước đây cô nghe chưởng quỹ Tạ sẽnói chút chuyện liên quan đến Tần Tấn, cũng sợ "hắn" đã trải qua không ít khó khăn. "Qua Tết không cần trở về sớm, ta để cho Tạ chưởng quỹ cho ngươi thêm mấy ngày nghỉ."
Quả nhiên, đối với sự đồng cảm của Thịnh Dục, Tần Tấn ngay lập tức sinh lòng cảm kích. Đang muốn nói cảm ơn A Tấn lại nghe được một tiếng "két" vang lên từ một đầu hành lang khác.
Tần Tấn quay đầu lại, trong đêm không nhìn rõ lắm, cô