Editor: Bánh Bao.
"A cha, a cha cho con ôm Tuyết nhi một cái, cho con ôm một cái đi." Ngẩng đầu, kiễng chân, dùng sức nhìn cháu gái một cái, Tần Khang kéo vạt áo cha mình, sốt ruột kêu to.
Tần Mặc không để ý tới con trai, ôm cục cưng nhỏ trong tay, cười đến không ngậm miệng được. Tuy đứa nhỏ này và Tần Tấn đều không chung huyết thống với ông, nhưng khi ôm vào lòng, ông lại có cảm giác yêu mến không nói nên lời. Đứa nhỏ này ngoan ngoãn y hệt Tần Tấn, cũng không khóc không quấy, ngẫm lại thêm mấy năm nữa, chờ cục cưng nhỏ này biết nói sẽ gọi ông là ông ngoại nè.
"Thả con bé xuống giường đi. Nó chưa lớn bao nhiêu, làm thế nào chịu nỗi hai người xoay tới xoay lui được." Nữ chủ nhân trong nhà đã mở miệng, hai người đàn ông lập tức im lặng. Tần Mặc ngoan ngoãn cẩn thận thả em bé xuống, Tần Khang đứng nhìn một bên, hai mắt nhìn chằm chằm cục thịt nhỏ hồng hồng kia.
Ba năm trước, hai chị gái đột nhiên cùng gả tới xứ khác, cậu lại nghe mẹ nói là gả cùng cho một người, sau này sẽ không trở về nữa. Cậu rất nhớ họ. Cậu không ngờ rằng lần này trở về, hai chị không mang anh rể về, nhưng lại mang cháu gái trở về, cậu lại được lên chức cậu út nha. Nhìn gương mặt nhỏ xinh đẹp đến cực điểm kia, con ngươi Tần Khang đảo đảo, vừa nhìn liền biết đứa nhỏ này nhất định là do chị ba sinh.
Lâm Sương đi đến bên giường, ngồi xuống, kéo chăn nhỏ trên người đứa nhỏ lại, rồi quay đầu nhìn con gái ngồi ở bên cạnh, trong mắt bà lộ ra sự quan ái (quan tâm và yêu thương) khó gặp.
Mấy canh giờ trước, nghe được một tiếng "A Tấn đã về" của con trai, bà không thể tin vào tai mình. Vội vội vàng vàng chạy ra khỏi nhà, nhìn người đang đứng ở cửa xe ngựa, lại chăm chú nhìn rèm cửa trước xe, bà suy nghĩ đủ mọi tình huống cùng chồng chạy ra đón như thế nào, nhưng chân bà dường như bị ai đóng đinh, không thể cử động.
Từ khi miếng thịt đầu quả tim của bà rời đi, đã ba năm không gặp. Hơn một ngàn ngày, chỉ dựa vào thư từ, bà mới có thể biết từng chút một về đứa trẻ kia. Giấy trắng mực đen, bà đọc đi đọc lại nhiều lần, những hàng chữ kia luôn biểu đạt một ý "Mạnh khoẻ, chớ lo."
Thế nhưng làm sao mà bà có thể yên tâm được. Đó là bảo bối chưa từng rời xa bà kể từ lúc sinh ra mà.
Ngóng trông, hi vọng con trở về, nhưng bây giờ khi được toại nguyện, bà lại không tin đây là sự thật.
Nước mắt nhạt nhoà nhìn con được cẩn thận đỡ xuống xe, một bước lại một bước đi đến mình, được nghe một tiếng "mẹ" kia, bà như người trong mộng choàng tỉnh dậy. Nhìn khuôn mặt nhỏ ngày nhớ đêm mong, cái phần ngây ngô trẻ con lúc đi đã hoàn toàn biến mất, giữa hàng lông mày lộ ra ý nhị khác. Lớn rồi, cũng đã thành thục rồi, nhưng mà dù thay đổi như thế nào chăng nữa, ở trong mắt bà, con bé vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ.
Há miệng, thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng bà chỉ thốt ra được một câu: "Về rồi, trời lạnh sao còn không mau vào nhà."
Tay nhẹ nhàng xoa mặt con gái, lại cẩn thận đánh giá một phen, tâm bà lại hạ xuống mấy phần.
Khuôn mặt nhỏ ửng hồng, thân thể cũng thuỳ mị một chút. Một cái nhíu mày, một nụ cười đều lộ ra sự hạnh phúc cùng thoã mãn. Không phải không nhìn ra con mình hạnh phúc, nhưng bản năng người làm mẹ vốn bất công, bà luôn hi vọng một người khác, không phải đứa nhỏ gầy gò trong quá khứ, có thể dành cho con gái mình nhiều hơn.
Ân Huệ hệt như trẻ con mà cọ cọ lòng bàn tay mẹ. Bàn tay vốn đã từng mịn màng nay bị sự thô ráp thay thế, hai bên tóc mai đã xuất hiện một hai sợi tóc bạc không ai biết. Năm tháng chung quy vẫn lưu lại trên gương mặt mà nàng xem là xinh đẹp nhất kia, nhưng sự cưng chìu trong mắt mẹ không chút nào thay đổi, càng thêm nhiều sự khoan dung và bảo vệ.
Tần Tấn cầm bao hành lý, vừa vào nhà đã nhìn thấy cảnh này, trong lòng vô cùng ấm áp, hạnh phúc không nói nên lời.
Đi đến bên bàn, cô mở túi hành lý ra. Con nít rất hay hiếu kỳ, vốn một lòng một dạ chăm chú nhìn cháu gái, vừa liếc thấy một đống đồ trên bàn, Tần Khang đã quay người đi, nhào tới chỗ đó.
Dưới nghiên mực là mấy quyển sách bìa xanh, bên trên bày mấy cái bút lông sói. Vừa nhìn là biết mua cho mình, Tần Khang không chút khách khí lấy một cây, quét quét cây bút mới vẫn còn nhọn đầu vào lòng bàn tay, ngứa ngứa. Trong lòng cậu vô cùng yêu thích, nhếch miệng nở nụ cười.
Tần Tấn sờ đầu cậu em, mấy năm không gặp đứa nhỏ này cao hơn không ít, chỉ có cái tính quái đản cùng nụ cười y hệt a cha là không thay đổi. "Còn thiếu cái gì thì nói chị hai, mốt lại mua cho em."
Gãi đầu một cái, con ngươi Tần Khang đảo liên hồi, không chút khách khí đưa ra yêu cầu: "Em không cần cái gì, lần sau chị hai mang về một chút đồ chơi là lạ đi."
Đồ chơi là lạ? Tần Tấn ngẩn người.
"Thằng nhóc thúi, không lo đọc sách mà suốt ngày nghĩ ba thứ linh tinh. A Tấn, con khỏi để ý tới nó." Tần Mặc nghe được lời con trai nói liền mở miệng mắng. Tiểu quỷ này tâm địa gian xảo, phải chi có một nửa thành thật như A Tấn thì ông đỡ lo biết mấy.
Âm thầm lè lưỡi một cái, Tần Khang thức thời im lặng. Cái nghiên mực cùng bút lông mới cáu này cũng đủ để cậu khoe khoang trong học đường. Đột nhiên con mắt cậu sáng ngời, để cây bút trong tay xuống, chỉ chỉ ba vật nhỏ hình tròn được làm bằng đồng rất tinh xảo.
"A Tấn, đó là cái gì vậy?"
"Là lò sưởi tay." Tần Tấn lấy một cái đưa cho cậu. Lò sưởi tay làm bằng đồng này tuy nói cũng không phải là vật tinh quý gì, nhưng những địa phương nhỏ ở nông thôn thì thường không thấy được. Dân chúng không có chú ý như những gia đình giàu có, đặc biệt là tất cả mọi người nơi này đều là người quen việc nhà nông, đến mùa đông dù tay lạnh cũng chỉ bỏ vào tay áo cho ấm. Năm đó Tần Tấn mới tới Vĩnh Châu, cô nghĩ biện pháp mua cho Ân Huệ một cái, kết quả là cô gái nhỏ thông minh đoán được cô bớt
(Cái áo nó như thế này, giống áo ghi lê á.)
Cẩn thận vuốt cái áo khoác kia, chất da tinh tế ấm áp dưới lòng bàn tay cùng với từng đường kim mũi chỉ đầy dụng tâm không kém tay nghề của mình, Lâm Sương có thể tưởng tượng được dáng vẻ tỉ mỉ đang may của con gái dưới ánh đèn. Giọt nước cố nén trong mắt bà cuối cùng không chịu được đã chảy ra.
Ân Huệ nhìn mẹ, chăm chú như không muốn bỏ qua bất kỳ biểu tình gì của bà. Thế nhưng khi nhìn thấy giọt lệ kia, tâm nàng như hoá thành nước. Nhẹ nhàng lau đi nước mắt của mẹ, chính nàng cũng không biết gương mặt mình cũng đã ướt một mảnh.
Đứng bên giường, hai người chồng một giả một thật lẳng lặng nhìn, tuy đều có tâm muốn khuyên bảo, nhưng họ lại đồng dạng không muốn phá đi bầu không khí dịu dàng giữa hai mẹ con. Cái dằm đâm trong lòng hai mẹ con cuối cùng cũng đã biến mất.
Đúng lúc bảo bối nhỏ nằm trên giường như có linh tính mà khanh khách cười. Bầu không khí nhất thời thay đổi.
Tần Mặc đứng một bên thuận thế cẩn thận nhẹ nhàng bế bảo bối lên, một tay ôm, một tay chơi đùa, không quên chọc ghẹo. "Xem đi, Tuyết nhi nhà ta đều cười bà ngoại nè." Cũng không biết có phải là do ngón tay làm mặt ngứa hay không, Tuyết nhi càng cười không ngừng.
"Phì, chàng thật là." Lâm Sương khịt khịt mũi, giả vờ hung ác lườm ông một cái nhưng lại không nhìn được mà nở nụ cười. Bà đưa tay về phía phu quân mình: "Đưa bé cho thiếp ôm." Tần Mặc cười ha ha đưa bé đến.
Ôm Tuyết nhi vào lồng ngực, Lâm Sương một lần nữa tỉ mỉ đánh giá bé. Nhìn đứa trẻ cười rực rỡ, tuy không cùng huyết thống, nhưng tưởng tượng sau này bé lớn lên sẽ trở thành chỗ dựa cho con bà, bà liền không khỏi yêu thích bé hơn nữa, phần sủng ái đối với con gái cũng hoàn toàn chuyển đến trên người cục cưng này.
Tần Tấn tiến lại gần, lén lút cầm lấy tay thê t.
Không một tiếng động, Ân Huệ nắm lại tay cô, xuyên qua kẽ tay mà đan vào nhau. Thời khắc này, nàng cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian này.
Ngoài cửa số, tuyết đã rơi từ lúc nào. Tần Khang xốc rèm cửa bông đi vào, vừa muốn nói điều gì, lại nhìn thấy dáng vẻ người một nhà hoà thuận bên giường, cậu ngẩn người. Cúi đầu nhìn lò sười tay ấm áp trong tay, suy nghĩ trong chốc lát, cậu toét miệng bước nhanh vào. Xem ra nơi đó càng ấm áp hơn nha.
***
Chương này đọc cảm động thật đấy. Quả thật không ai bằng cha mẹ mình cả.