Editor: Bánh Bao.
Đảo mắt chỉ còn có hai ngày nữa là kết thúc năm cũ. Tuyết lớn đã ngừng, thôn nhỏ hằng ngày nằm trong núi cũng lộ ra một chút không khí vui mừng đón Tết.
Bếp nhỏ cháy hừng hực, trong phòng có chút ồn ào. Mấy người phụ nữ vây quanh bếp lò ríu ra ríu ríu. Trên mặt mẹ con Lâm Sương mang theo nụ cười không thân không sơ, lễ phép nhưng không chân thực. Dù sao trong lòng hai người vẫn hiểu rõ tâm tư của những người kia, chỉ là con người sinh sống không thể nào không giao tiếp được. Người tới là khách, bất luận họ như thế nào, sĩ diện vẫn phải duy trì.
Nghe nói ba năm trước đôi chị em cùng gả cho một người mang theo hài tử trở về thăm viếng, người quen biết thì tới thăm, không quen biết thì tụ tập đến chơi để tính toán xem có thể soi mói chuyện gì "nóng" không mà đào ra tán dóc.
"Tướng mạo đứa nhỏ này đáng yêu thật, tương lai nhất định là một mỹ nhân nhỏ giống mẹ nó." Cục bột nhỏ dù bị vây xem nhưng rất có phong cách quý phái mà duy trì nụ cười, dẫn tới người xung quanh than thở không ngớt.
Thân làm mẹ, con gái được khen, Ân Huệ nhợt nhạt nở nụ cười, xem như là cảm tạ lời khen của người kia, nhưng trong lòng nàng liếc mắt nhìn người phụ nữ trung niên có chút mập mạp này, rốt cục cũng tìm được một góc nho nhỏ trong ký ức của mình. Nên gọi bà này là thím ba Vân thì phải. Thật giống như là vợ của ông thợ rèn nào đó trong thôn. Ba năm vẫn là thay đổi nhiều, nàng có thể không nhớ rõ là trước khi rời đi, người này có gặp gỡ gì với trong nhà không. Thực sự là thay đổi quá mà, trong nhất thời nàng cảm giác có chút xa lạ với nơi lớn lên từ bé.
Lại nghe họ xả vài câu, Ân Huệ nỗ lực duy trì mỉm cười, nhìn mẹ đọ sức với mấy bà.
Chuyện nhà, mấy người khách nói vô cùng hăng say, coi nơi này như nhà của chính mình vậy, không để qua chút gì.
"Ta nói, con rể bà cũng nhẫn tâm thật. Tại sao lại để phụ nữ mới qua cữ như con gái bà mang theo con nhỏ trở về một mình chứ. Nó cũng không biết đi cùng để che chở, dù quà cáp gì thì làm sao bằng được." Ba cô sáu bà bắt đầu đổi đề tài. Quả nhiên vừa nói xong, trong phòng nguyên bản ồn ào không ngừng bỗng nhiên mọi người ngừng nói, yên lặng hết cả.
"Trong nhà bận rộn, chàng không rảnh rỗi, huống hồ còn có A Tấn đi cùng con." Ân Huệ vững vàng mở miệng, thong dong trả lời, nói ra những điều đã sắp xếp sẵn.
"Hai đứa trẻ các con từ nhỏ đã có cảm tình tốt, chị em cùng gả cũng coi như là một việc tốt, giúp đỡ lẫn nhau, tương lai cũng không ai dám bắt nạt." Một người không quá quen thuộc đáp lời. Dưới cái nhìn của bà, hai con gái nhà này đứa lớn thì tính tình chất phác, từ nhỏ lại bị coi như nam mà nuôi. Tuy nói lớn lên cũng có thể coi là thanh tú nhã nhặn nhưng không giống như biết làm cho chồng yêu thích. Đứa nhỏ ngày lớn có thể coi là thiên tư quốc sắc, nhưng mà thời trẻ qua mau, đẹp hơn nữa thì tháng ngày lâu, chung quy chỉ là một người tàn tật, huống hồ còn sinh một đứa con gái. Hai người cùng gả cho một người đàn ông, trên phương diện sinh hoạt cũng coi như là bổ sung cho nhau, có thể chiếu cố lẫn nhau.
Lời này bất kể là ý tốt hay là có tâm tư khác, nói chung người thông minh như Ân Huệ làm sao không nghe ra hàm ý trong lời kia. Nàng cắn răng trong lòng nhưng chỉ có thể tiếp tục khuôn mặt tươi cười, ánh mắt như có như không nhìn cánh cửa đóng chặt. Nàng bắt đầu có chút đố kỵ cái người nên cùng nàng đối mặt những bà cô già miệng nát này, nay đang tiêu dao trên núi.
Người đã bị người yêu ghi hận lúc này đây vẫn hoàn toàn vô tri.
Đeo cung tên bằng gỗ, mang theo mũ nhung bằng da sói, bọc trong lớp áo bông dày, giẫm giày bó, một già một trẻ cất bước đi trong núi tuyết hoang dã.
Tuyết đọng quá mắt cá chân phát ra tiếng vang sàn sạt nhưng hai cha con không có chút mệt mỏi, lại có xu hướng càng chạy càng nhanh.
Sáng sớm Tần Mặc đã gọi con gái dậy, lôi kéo cô cùng tiến vào núi, bảo là muốn chuẩn bị ít món ăn dân dã. Thật ra Tết đến đã chuẩn bị rất nhiều món, có điều ông sớm biết hôm nay trong nhà sẽ có khách liền tìm cái cớ lôi kéo con gái đi cùng mình để tránh né.
Mùa đông cũng không có quá nhiều con mồi để lựa chọn, may mắn có thể gặp gỡ lộc, lợn rừng hoang dã, nếu vận may kém, ngay cả con thỏ hoang cũng không kiếm được. Dù sao mục tiêu của họ cũng không phải đi săn bắn, chỉ là hồi tưởng những ký ức cùng nhau săn bắn mà thôi.
Đi theo sau a cha, Tần Tấn nhìn bóng lưng cao lớn của ông. Cô còn nhớ rõ, lúc nhỏ, a cha nắm tay nhỏ của cô, dẫn cô vào núi, dạy cô săn thú, tay nắm tay dạy cô giương cung, lúc hưng khởi thì giơ cô lên thật cao, vững vàng đặt cô lên bờ vai dày rộng, nhanh chân về phía trước, hai cha con cùng nhẩm một điệu nhạc nào đó. Cỡ nào vui sướng, tự tại nha. Bây giờ, tuy không thể giống như ngày nhỏ được, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được cảm giác thuở thơ ấu.
Đi một hồi lâu, mặt đã đông đến tê rần, Tần Tấn giật giật mũi, trong miệng phun ra hơi thở, mù sương một mảnh.
Tần Mặc nghe được động tĩnh, dừng bước lại, quay đầu lại nhìn con gái một chút, cười khà khà, cởi túi rượu trên eo xuống, ném cho con gái: "Sao vậy, đi tới Giang Nam mấy năm thì không chịu nổi khí trời à?" Ông không quên trêu chọc con vài câu.
Hà hơi ấm vào tay, dùng sức rút nút gỗ, Tần Tấn cũng không khách khí, ngửa đầu làm một ngụm lớn. Thân thể cô nhất thời giật mình một cái. Rượu này mới vừa vào miệng sẽ lộ ra cái lạnh dẫn tới người run cầm cập, nhưng vào bụng rồi lại có thể khiến người ấm lên trong nháy mắt. Cô cố ý mang về Bách Nhật Túy, thế nhưng a cha bị mẹ quản rất căng , nghĩ đến mấy ngày trước đây a cha toàn uống lén, lần này a cha cố ý mang lên núi để tránh thoát cơ sở ngầm trong nhà, nhân cơ hội vụng trộm uống vài ngụm cho đã ghiền đây. "Nếu a cha thích, khi về con sẽ sai người mang tới thêm." Nói xong cô cười khanh khách trả túi rượu lại.
Tần Mặc nghe xong lời này thì hai mắt tỏa ánh sáng, quả nhiên vẫn là con gái tri kỷ nhất. Ông uống liền mấy hớp mới thả xuống, tròng mắt xoay một cái: "Khi sai người đem tới con nhớ tiện thể đừng làm cho mẹ con biết."
Tần Tấn gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng cô cảm thấy muốn gạt mẹ sợ là khó khăn. A cha sợ vợ giống y như cô.
Nhìn đứa nhỏ gần như viết hết tâm tư lên mặt , Tần Mặc trong lòng cảm khái đứa con gái quá mức thành thật này thực sự một chút cũng không