Tận Thế Chi Ma Chủng Hàng Lâm

C69: Chương 69


trước sau

Nghiêm Tu chạy nhanh vào trong rừng, khu rừng rậm rạp là thiên hạ của hắn, hắn tin ở nơi này không ai có thể là đối thủ của hắn.

Huống chi, phía sau hắn còn có sáu đồng đội phối hợp với hắn vô cùng ăn ý.

Người phụ nữ không biết sống chết đó dám bẻ gãy cánh của Oánh Ngọc, lại cướp Diệp Bùi Thiên đi ngay trước mắt hắn!

Hắn muốn tự tay bắt lấy cô ta, để cô ta nếm thử cảm giác bị sử dụng nhiều lần như Diệp Bùi Thiên.

Nghiêm Tu li3m môi, cảm nhận một loại khát máu hưng phấn.

Sau khi ma chủng giáng lâm, hắn lần đầu tiên giết người.

Hai tay hắn nhuốm đầy máu, nhìn màu sắc chói mắt trên tay, hắn không những không sợ hãi mà còn phát hiện một d*c vọng ẩn sâu trong lòng khiến hắn càng thêm hưng phấn.

Hắn cũng nhờ điều này mà tìm được người phụ nữ mình yêu, Oánh Ngọc và linh hồn của hắn gần như là một cặp hoàn hảo, bọn họ có cùng sở thích khát máu, cũng hiểu được trái tim vặn vẹo của đối phương.

Đối với người bình thường mà nói, tận thế là Địa Ngục, nhưng đối với bọn họ mà nói đây là thế giới mà bọn họ có thể sống thoải mái làm chính mình.

Nghiêm Tu nhếch môi, so với giết ma vật, hắn càng thích giết người hơn.

Sở Thiên Tầm chẳng qua chỉ là một sinh viên còn chưa ra trường, cho dù dị năng của cô lợi hại thì sao, giết được bao nhiêu ma vật, nhưng thủ đoạn giết người lại kém xa hắn.


Hắn biết rõ, những người như Sở Thiên Tầm luôn coi mình là chính nghĩa, đặt ra đủ loại quy định cứng nhắc cho bản thân, tuyệt đối sẽ không tùy tiện ra tay tàn nhẫn với con người.

Đây là điểm yếu của những người này.

Chỉ cần bắt được điểm yếu này, dị năng giả dù lợi hại hơn nửa cũng sẽ rơi vào tay hắn.

Một âm thanh cực nhỏ vang lên, xoẹt một tiếng, lướt qua không trung.

Đội ngũ đang lao nhanh vội vàng ngừng lại.

Chỉ có một đội viên dừng ở xa xa phía sau, người nọ ngây ngốc đứng thẳng, sau một lúc lâu, cổ hắn phun ra một lượng máu lớn, cổ nghiêng một cái, lăn xuống đất.

"Lão Viên!"

Một số người chạy lại, những người còn lại vội vàng rút vũ khí ra đề phòng.

Lão Viên ngã xuống đất, nửa cái cổ bị cắt ra gọn gàng, máu chảy đầy đất, đã chết đến mức không thể chết thêm.

"Ai đó! Ra đây!"

"Ra đây! Núp trong tối sao gọi là hảo hán!"

Không ai đáp lại tiếng gào giận dữ của bọn họ.

Hai bên là rừng cây đen nhánh, thỉnh thoảng có gió đêm thổi qua khiến lá cây vang lên xào xạc, không nhìn thấy bóng dáng của bất cứ kẻ địch nào.

Mọi người dựa lưng vào nhau làm thành vòng tròn, cẩn thận đề phòng.

Nhưng kẻ địch trong bóng tối rõ ràng càng kiên nhẫn hơn bọn họ, ẩn nấp bất động trong góc tối, không tiếp tục phát ra tiếng động nào nửa.

"Là, là cái người phụ nữ đó sao? Anh Tu?" Một người đàn ông bên cạnh Nghiêm Tu lo lắng hỏi.

Nghiêm Tu nghiến răng không nói lời nào, hắn phát hiện khi vị trí của thợ săn và con mồi thay đổi thì huyết tinh và giết chóc đã trở thành một chuyện không còn vui vẻ như vậy nửa.

"Có lẽ bọn họ đang ở gần đây, chúng ta cảnh giác một chút, đi cùng nhau, tìm ra người phụ nữ đó."


Một đám người thận trọng di chuyển về phía trước, trong khu rừng tối tăm thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng côn trùng kêu, khiến không khí càng có vẻ yên tĩnh hơn.

Trên trán những người đàn ông căng thẳng toát mồ hôi, sát thủ trong bóng tối có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, một dao cắt đứt cổ bọn họ.

"Đừng sợ, cô ta chỉ thừa dịp chúng ta không chú ý mà đánh lén thôi, hiện tại chúng ta đề phòng, bọn chúng cũng chỉ có thể chạy trốn."

Trên

bầu trời, mặt trăng vốn luôn ẩn trong đám mây giờ đã lộ ra nửa khuôn mặt.

Ánh trăng bạc tán đi, xuyên qua ngọn cây, hơi trấn an những người đàn ông đang bị bóng ma tử vong bao phủ.

Trên đại thụ cao cao, cành lá rung chuyển xào xạc.

Một bóng người mảnh khảnh nhảy ra khỏi tán cây khiến cành lá tung bay khắp nơi.

Ánh trăng đánh vào khuôn mặt trắng muốt của người kia, soi sáng đôi mắt đầy sát khí.

"Tới!" Nghiêm Tu hét lớn một tiếng.

Lưỡi đao trong tay phải Sở Thiên Tầm chém xuống giữa không trung, bị Nghiêm Tu nâng đao chặn lại, không trung vang lên âm thanh hai lưỡi đao sắc bén giao nhau chói tai.

Một lưỡi kiếm bạc khác trong tay trái Sở Thiên Tầm sáng lên, cô xoay tròn cơ thể, chém đứt vô số cành cây vươn tới sau lưng cô.

Thiếu nữ cầm hai thanh đao trong tay lao thẳng vào kẻ thù, tiến lùi không hề sợ hãi, bóng dáng cô thoáng qua chỗ nào, thì hai tia sáng bạc sẽ như cánh bướm để lại tàn ảnh bên cạnh người cô, trong nháy mắt làm rối loạn trận hình của địch.

"Nhanh, nhanh đến, nhanh đến đây. Bao vây cô ta, tốc độ cô ta rất nhanh, đừng để cô ta chạy thoát." Một thánh đồ lớn tiếng hét lên, hắn đang định thi triển dị năng của mình, dưới chân đột nhiên trượt, rơi vào một hố lõm ngụy trang trên mặt đất.


Một tiếng hét bi thảm vang lên từ trong hố.

Trong lúc mọi người thất thần, bóng dáng Sở Thiên Tầm vọt đến sau lưng một người đàn ông, thanh đao dài đi từ dưới lên trên, đâm xuyên qua ngực hắn.

Mũi đao đỏ như máu xuất hiện trước ngực người đàn ông trong nháy mắt, sau đó liền biến mất, biến mất cùng nó chính là bóng dáng quỷ mị của Sở Thiên Tầm.

Tất cả dường như chỉ diễn ra trong mấy giây ngắn ngủi, xung quanh lại khôi phục yên tĩnh.

Còn sót lại bốn người đàn ông đứng ở mép hố, thở hổn hển nhìn nhau.

Gương mặt Nghiêm Tu căng thẳng, cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái bẫy trước mặt.

Đồng đội rơi vào bẫy, cơ thể bị mấy cây gỗ bén nhọn dưới đáy đâm xuyên qua, mở trừng mắt, chết không nhắm mắt nhìn hắn ta.

Người phụ nữ âm tàn xảo quyệt đó, đầu tiên là tấn công bất ngờ giế t chết một đồng đội của hắn, sau đó thừa dịp bọn họ căng thẳng đề phòng, không chú ý đến tình hình trên mặt đất, cô ta dẫn dụ bọn họ đến nơi đã bố trị cạm bẫy từ trước, lại lần nửa gi ết chết một đồng đội của hắn.

Người phụ nữ đó không những không tổn hao gì, mà lúc rút lui còn thuận tay cướp đi một mạng người.

Trong thời gian ngắn, cô đã giế t chết ba người không thương tiếc.

Đây căn bản không phải người phụ nữ bình thường, mà chính là một sát thủ giàu kinh nghiệm.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện