"Cách này quá khó giải quyết, Tu ca, hay là chúng ta rút lui trước?" Đội viên của Nghiêm Tu không nhịn được muốn rút lui.
"Tình báo của chúng ta không đúng lắm, người phụ nữ này không chỉ tốc độ nhanh mà sức lực còn rất lớn." Một người đàn ông thân hình cao lớn nói, hắn là thánh độ hệ lực lượng: "Tôi liều mạng đấu một chiêu với cô ta, lại không áp chế cô ta được."
Sở Thiên Tầm núp trong bóng tối, vừa quan sát tình huống của kẻ địch vừa chậm rãi xoa mắt cá chân của mình.
Còn lại bốn người, ngoại trừ Nghiêm Tu, còn một người vẫn chưa rõ tình hình lắm. Một người khác là dị năng hệ phong, cuối cùng là một thánh đồ hệ lực lượng.
Năng lực của người này có khả năng giống với Nghiêm Tu, đều trong trạng thái sắp đạt tới giới hạn của cấp 1.
Mặc dù Sở Thiên Tầm có áp chế cấp bậc đối với hắn, nhưng tính riêng về thực lực thì vẫn kém hắn một chút.
Vừa rồi lúc chiến đấu, cơn gió từ chân cô quét qua nắm đấm của người kia, hai người đánh nhau một đòn, lúc này lòng bàn chân cô vẫn còn hơi đau.
Mấy người đàn ông thương lượng một hồi, nhìn qua như dự định tạm thời rút lui, bắt đầu theo đường cũ quay trở về.
Sở Thiên Tâm cẩn thận đuổi theo trong bóng tối.
Trên bãi cỏ sau lưng cô, một sợi dây leo im lặng mọc lên, lặng lẽ quấn quanh mắt cá chân cô.
Nháy mắt khi nó đụng vào da Sở Thiên Tầm, cô bỗng nhiên cảnh giác, nhanh chóng nhảy dựng lên, tránh đám dây leo tập kích mình.
Nhưng cũng không tránh khỏi làm lộ vị trí ẩn thân của mình.
Kẻ kịch giả vờ rút lui, nhưng trong lén lút lại dùng thực vật tìm kiếm dấu vết của cô.
Âm thanh chói tai bén nhọn xuyên qua khu rừng.
Nơi đó, một vị thánh đồ đặt hai tay lên eo, ưỡn bụng, phát ra tiếng thét sắt bén lại chói tai hướng về phía Sở Thiên Tầm.
Người này là thánh đồ hệ âm thanh.
Sở Thiên Tầm đau đớn che tai lại, máu tươi chảy ra từ hai tai.
Vô số dây leo điên cuồng mọc lên, quấn quanh người cô.
Sở Thiên Tầm chịu đựng choáng váng, nhảy lên không trung.
Tính bền dẻo của những dây leo này đủ để trói buộc Độn hành giả cấp 2, cô tuyệt đối không thể bị chúng nó dùng số lượng lớn mà cuốn lấy, chỉ có thể dùng tốc độ của mình nhạy bén tránh đi.
Khí lưu trong không khí bắt đầu xoay tròn, gió lốc mạnh mẽ quét qua Sở Thiên Tầm từ trên không, thánh đồ phong hệ đang giải phóng dị năng của hắn.
Mắt cá chân Sở Thiên Tầm xiết chặt, bị một bàn tay to lớn tóm lấy.
Lực tay người kia vô cùng lớn, hắn dồn lực vào tay, bóp gãy xương đùi Sở Thiên Tầm.
"Ha ha, con đàn bà thối, xem người chạy thế nào." Người đàn ông hệ lực lượng tóm lấy cô gái dáng người nhỏ nhắn xinh xắn.
Cô gái kia xoay đầu lại, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, không trung vang lên âm thanh xương cốt đứt gãy.
Cô vậy mà không để ý cơn đau dữ dội do xương đùi bị đứt gãy, dùng sức xoay người, dùng tay phải phóng dao găm, đâm vào miệng người đàn ông phát ra âm thanh kỳ quái.
Đồng thời, tay trái cô lóe lên ánh bạc, lướt qua cổ họng người đàn ông trước mặt đang tóm lấy mắt cá chân cô.
Người đàn ông buông tay ra, che kín cổ họng mình, máu tươi không ngừng tràn ra từ ngón tay hắn.
"Sao.. làm sao có thể, có thể." Cơ thể thánh đồ hệ lực lượng to như cột điện ngã ầm xuống đất.
Âm thanh bén nhọn trong không trung đột nhiên dừng lại, thánh đồ hệ âm thanh hai mắt trợn lên, trong miệng cắm một thanh dao găm, chậm rãi ngã xống đất.
Cao thủ tranh chấp, thường chỉ trong một cái chớp mắt đã phân được thắng bại, thắng bại này mang ý nghĩa sinh tử.
Sở Thiên Tầm chống lưỡi đao máu đầy máu đứng dậy, cô gãy một chân, trong tai ong ong, đầu choáng váng, mà kẻ địch trước mặt còn hai người.
Nghiêm Tu dùng tất cả tập trung và cảnh giác nhìn người trước mắt, hắn cũng không còn dám coi thường vì cô là phụ nữ nửa.
Người phụ nữ này hai tai chảy máu, gãy mất một chân, nhưng trên mặt cô không có nét mặt mà một bại tướng nên có như Nghiêm Tu tưởng, thậm chí không có chút dấu vết sợ hãi hay suy sụp nào.
Cô hơi nghiêng người, đưa đao ra phía trước, trong mắt lộ ra ánh sáng hứng phấn, như thế cô sớm đã quen với kiểu chiến đấu thảm khốc này, đồng thời cũng tin chắc rằng chiến thắng cuối cùng sẽ thuộc về bản thân.
Nghiêm Tu huy động toàn bộ dị năng, vô số dây leo vọt về phía Sở Thiên Tầm như mưa tên.
Mũi dao Sở Thiên Tầm dừng lại trên đất, cô thả người nhảy lên không trung.
Những sợi dây leo cứng rắn lướt qua cô, đâm thật sâu vào vùng đất nơi cô vừa đứng, mặt đất phát ra tiếng vang phập phập.
Không khí trong không trung lại lần nửa lưu động khác thường.
Sở Thiên Tầm dồn lực vào cánh tay, vung ra hai lưỡi đao gió, thuận tiện tách dòng khí lưu ra.
Trong mười năm qua, dị năng cô sử dụng đều là phong hệ, hiện tại mặc dù không có, nhưng khả năng điều khiển và sử dụng luồng khí lưu không ai thành thục hơn cô.
Cô vững vàng rơi xuống từ không trung, nháy mắt tới gần vị thánh đồ phong hệ.
Đao quang trong tay cô sáng lên, vô số dây leo bên cạnh quấn quanh nhau, tạo thành một ngọn "Giáo" thô to, xoay tròn hướng về phía Sở Thiên Tầm.
Nếu như Sở Thiên Tầm muốn gi ết chết thánh đồ phong hệ trước mắt, thì cô không thể tránh được một đòn trí mạng này.
Nhưng trong đôi mắt sáng rực của cô không hề có ý định lui lại, khi lưỡi đao bạc lóe lên, cô chỉ hơi nghiêng người để tránh khỏi điểm yếu.
Cô liều mạng đón nhận một đòn này, cũng muốn lấy đi mạng sống của kẻ thù trước mặt.
Đầu của thánh đồ phong hệ từ trên cổ lăn xuống đồng cỏ.
Dây leo màu xanh thô to cứng rắn cũng xoay tròn đâm về phía đầu vai Sở Thiên Tầm.
Ngay khi phần đầu nhọn sắp xuyên thấu bả vai Sở Thiên Tầm, trên đỉnh dây leo đột nhiên nở ra một bông hoa trắng khổng lồ.
Cánh hoa mềm mại dịu dàng đụng vào bả vai Sở Thiên Tầm liền vỡ tan, tung bay tứ tán khắp nơi
Thích Vĩnh Xuân thở