Trước khi vào siêu thị, Lục Thời Minh đột nhiên giữ chặt Tô Nhuyễn Nhuyễn.
"Nhuyễn Nhuyễn, phải tự bảo vệ mình."
Sau đó đưa cho cô một ... con dao làm bếp? Là một con dao còn mới?
Tô Nhuyễn Nhuyễn từ trong ánh mắt của nam chính thấy được đường lên thiên đàng của mình. Nam chính vì con đường tìm chết của cô mà hết lòng hết sức, dốc hết tâm tư. Tô Nhuyễn Nhuyễn một mặt cảm động, cầm lấy con dao kia, nói chắc chắn: "Ừm."
Cô nhất định chết sớm siêu sinh sớm.
Vương Căn cười nhạo một tiếng: "Nhuyễn Nhuyễn, cô đi theo tôi, tôi bảo vệ cô."
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức cầm con dao tránh sau lưng Lục Thời Minh.
Bộ dáng rụt rè kích thích ham muốn bảo vệ của đàn ông.
Vương Căn đỏ mắt nhìn chằm chằm Lục Thời Minh.
Giọng Lục Thời Minh chậm rãi nhẹ nhàng vang lên: "Nhuyễn Nhuyễn là bạn gái tôi."
Vương Căn ngông cuồng nói, "Không lâu nữa sẽ không còn là bạn gái mày."
Hắn ta đã nghĩ kỹ phải giải quyết người kia thế nào, sau đó chiếm mỹ nhân thành của riêng.
...
Cửa siêu thị có mấy chiếc xe hỏng, khóa cửa siêu thị đã bị gỡ xuống, cửa siêu thị bị chắn từ bên trong.
Xem ra đã có người vào tìm vật tư.
Nghê Dương nói: "Cửa chính không vào được, chúng ta leo tường."
Một đám người thân cao chân dài leo tường vào trong.
Tô Nhuyễn Nhuyễn chân ngắn chật vật leo tường.
Hây yo, hây yo.
Leo được ba bước, người vẫn còn ở dưới đất.
Lục Thời Minh đứng bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn, chậm rãi xắn ống tay áo, lộ ra nửa cánh tay tinh xảo trắng nõn.
"Nhuyễn Nhuyễn, anh giúp em."
"Em không ... A!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị Lục Thời Minh đẩy lên.
Ngã xuống đầu cắm xuống đất.
Tô Nhuyễn Nhuyễn:... Tôi còn chưa có chết, thật là kiên cường mà.
Tự cho mình một like.
...
Siêu thị rất lớn.
Nghê Dương nhắc nhở: "Đây là tận thế." Giọng nói nặng nề mà lãnh khốc, "Người trong tận thế, không còn là người. Hiện tại đã có người dùng trẻ em, người già, động vật làm mồi dụ, cướp đoạt vật tư..."
"Ây ya, cún con!"
Lời Nghê Dương còn chưa dứt, bỗng Tô Nhuyễn Nhuyễn đứng cạnh Lục Thời Minh như bị điên, chạy vọt ra ngoài.
Nghê Dương cầm súng, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Con chó mập như thế, vừa nhìn cái biết ngay là mồi nhử được chưa?
Đây rốt cuộc là cái đồ tuyệt thế ngốc bạch ngọt gì vậy!
Tô Nhuyễn Nhuyễn tin, chỉ cần cô chạy nhanh, tử thần có thể bế cô đi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn hạnh phúc ôm lấy chó con.
Đến đây, đến đây, giết tôi đi.
Lục Thời Minh đứng ở nơi đó, thần sắc không rõ.
"Nhuyễn Nhuyễn cô ấy, luôn rất tốt bụng."
Đời trước Tô Nhuyễn Nhuyễn đúng là một đóa bạch liên hoa.
Thà rằng để mình chết đói, à không, để Lục Thời Minh chết đói cũng phải cứu giúp những người già yếu tàn tật mang thai.
Cuối cùng kết quả là sau khi những người gìa yếu tàn tật mang thai kia cảm thấy không thể kiếm được gì béo bổ trên hai người, ngược lại lại đuổi bọn họ đi.
Sau đó Tô Nhuyễn Nhuyễn còn oán trách Lục Thời Minh tay trói gà không chặt, ngay cả đồ ăn cũng không tìm được.
Xung quanh không có động tĩnh gì.
Tô Nhuyễn Nhuyễn mặt tiếc nuối ôm chó con trở về, ngửa đầu nói với Lục Thời Minh: "Có thể nuôi nó không?"
Lục Thời Minh ôn nhu ném con chó đi, nói: "Trong nhà chỉ được có một người không làm việc."
Tô Nhuyễn Nhuyễn:...
Cuối cùng, Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn ôm con chó trở lại.
Bởi vì cô hứa, về sau con chó nhất định sẽ siêng năng làm việc.
Chó con ngoan ngoãn đi sau Tô Nhuyễn Nhuyễn, cùng đi vào siêu thị.
...
Trong siêu thị không có nguồn điện, tối om, chờ đến khi Tô Nhuyễn Nhuyễn nhận ra, đột nhiên phát hiện xung quanh chỉ còn lại một mình cô, à không, còn có một con chó.
Đối với sự sắp xếp tỉ mỉ của nam chính, Tô Nhuyễn Nhuyễn nghĩ rồi lại nghĩ, nhớ ra hình như bên ngoài siêu thị hình như có một đám zombie chưa ăn cơm.
"Ngoan, đi tìm cô gái cầm súng đi, cái người rất hung dữ ấy."
Đợi chó con đi rồi, Tô Nhuyễn Nhuyễn dang chân dang tay, quyết định quyên sinh vì zombie.
Không nghĩ tới chưa ra khỏi cửa siêu thị, thế mà đụng phải một con zombie chó.
Zombie chó bị xích trên một cây cột, thân hình to lớn, hung dữ vô cùng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn yên lặng lấy ra con dao, giằng co cùng con zombie chó.
Zombie chó nước dãi chảy ròng ròng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn răng zombie chó bén nhọn, vóc dáng khỏe mạnh, nuốt nước bọt, nghĩ không bằng giải quyết chính mình ở chỗ này đi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn hít sâu một hơi, bắt đầu nghênh chiến, "Gâu gâu gâu gâu"
Tao cực dữ đó nhé!
Zombie chó:....
Zombie chó bị Tô Nhuyễn Nhuyễn chọc giận, đột nhiên nhổm đạy đuổi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn:???
"Á á á!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn cầm dao, chân ngắn chạy như điên.
Cô muốn chết lắm, nhưng mà cô nhịn không được! Hiện tại Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ hi vọng bốn chân kia chạy nhanh hơn cô một chút, sau đó hạ miệng lưu loát một chút, đừng như cái tay tàn biến thái kia của nam chính, chặt mười bay mười tám nhát còn chưa chặt chết cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn chạy quá gấp, "kít" một cái, ngã sấp xuống.
Zombie chó "gâu" một tiếng xông lại.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nắm lấy đồ vật dưới chân, che lại mặt mình.
Hu hu hu, đừng cắn mặt.
"Gâu, gâu, gâu,..."
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng chó con.
Tô Nhuyễn Nhuyễn chậm rãi mở mắt ra, thấy mình đang ôm cún con.
Cún con vui vẻ liếm cô.
Sao mày lại quay lại?
Tô Nhuyễn