Tô Nhuyễn Nhuyễn xoa xoa hai tay, còn chưa kịp xong vào, gáy đã bị người phía sau bóp.
Là ai! Dám bóp cổ nhỏ nắm giữ vận mệnh của tôi!
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngửa đầu nhìn.
Chỉ thấy Lục Thời Minh không biết đứng sau cô từ lúc nào, giờ phút này đang nắm lấy cổ áo cô, mặt ôn nhu kéo cô về.
Vừa kéo, vừa nói chuyện, "Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta bây giờ phải đi tiệm thuốc, cùng đi đi. Một mình em ở đây, anh không yên tâm."
Tôi rất yên tâm có được không!
Nhưng phản kháng vô hiệu, Tô Nhuyễn Nhuyễn bị túm ra ngoài.
Tiệm thuốc cách siêu thị 10 phút đi bộ.
Nghê Dương đề nghị không cần lái xe, bởi vì cô ấy biết có một đường nhỏ có thể đi đến đó.
So với việc phải chơi trò ô tô đụng với zombie trên đường lớn, đi đường nhỏ không người cũng không zombie còn dễ đi hơn.
Mọi người nhất trí đồng ý.
"Aizz, tôi không..."
Lục Thời Minh đè tay nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn xuống.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị ép đồng ý, ôm chó con, dắt zombie chó, mặt ủy khuất đáng thương.
Ngoài Nghê Dương, Lục Thời Minh, Tô Nhuyễn Nhuyễn cùng đi còn có Vương Căn và hai tùy tùng của hắn ta đi cùng.
Tất cả sáu người hai chó chen trong con hẻm nhỏ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn con hẻm nhỏ vắng tanh, nhớ nhung tiểu đồng bọn zombie yêu dấu của cô.
Bỗng nhiên, cô nhìn thấy một chiếc giày trẻ con lơ lửng trên không trung.
Là cái loại màu trắng trắng.
"Ở đó có người!"
"Đó nhất định là một cái bẫy..."
Nghê Dương lời còn chưa dứt, Tô Nhuyễn Nhuyễn đã anh dũng lao ra ngoài.
Nghê Dương:.... Cái đồ ngốc bạch ngọt này! Ra vẻ anh hùng cái gì!
"Chị đến cứu em đây!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm chặt lấy em trai nhỏ, dùng sức kéo một cái.
Em trai nhỏ kia bị cô kéo từ trên cây xuống.
"Tô Nhuyễn Nhuyễn!"
Nghê Dương cầm súng lên, cảnh giác quan sát bốn phía.
Quả nhiên, một người đàn ông đi ra từ chỗ tối bên cạnh.
Anh ta mặc quân trang xanh thẫm, sau lưng mang súng người cao chân dài đứng ở nơi đó, bên chân là hai cái ba lô. Bên trong hẳn là chứa vật tư.
Nghê Dương nheo mắt lại, nhắm ngay người đàn ông.
Người đàn ông kia đứng chỗ khuất, anh ta chậm rãi đi tới, hai tay giơ lên, làm ra tư thế đầu hàng.
Nghê Dương thấy rõ khuôn mặt anh ta, sững sờ, "Đội trưởng Tiêu?"
"Cô biết tôi?" Khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng, góc cạnh, tóc ngắn, xem ra là quân nhân đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt.
Nghê Dương sao có thể không biết anh ấy.
Anh ấy là thần thoại của đội bọn họ, là thần tượng của cô.
Cô gái khuôn mặt lãnh khốc giờ đây đột nhiên đỏ ửng hai má, thậm chí còn đưa tay quấn quấn phần tóc mai mà bản thân không có.
"Em, em cũng là bộ đội đặc chủng, em tên là Nghê Dương."
"À, tôi biết cô. Nữ thần bắn súng, Nghê Dương."
Nghê Dương hai mắt phát sáng.
Thần tượng của cô cũng biết cô.
Nghê Dương mặt kích động đỏ tới mang tai.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhỏ giọng nói: "Mặt cô bây giờ rất giống mông khỉ."
Nghê Dương hung tợn trừng cô.
Sau đó ý thức được Tiêu Trệ đang đứng trước mặt, lập tức nhăn nhó xoay người lại.
"Anh, anh cũng rất lợi hại."
"Anh có vật tư?" Vương Căn liếc đến hai cái ba lô dưới chân Tiêu Trệ, che miệng nói: "Chúng tôi là người của khu sinh tồn, anh chắc cũng muốn đi khu sinh tồn? Không bằng đi cùng đi, tôi là dị năng giả hệ hỏa."
Vương Căn kiêu ngạo hất hàm dưới.
Tiêu Trệ mặt không đổi sắc, nói: "Tôi còn có em trai, không tiện. Tự chúng tôi đi là được rồi."
Nghê Dương lập tức giả bộ nói, "A ha ha ha, không sao, chúng em đều rất thích trẻ con."
Tô Nhuyễn Nhuyễn:... Cái cô này, lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng.
"Anh bạn nhỏ đáng yêu quá đi. Em có bị thương không?" Nghê Dương quay người, trên mặt cứng ngắc nở nụ cười dịu dàng.
Tha cho cô gái này đi, cô ấy xưa nay nào biết cười dịu dàng là như thế nào.
"Ham chơi chạy loạn, là tôi treo nó lên cây, để cho nó chừa."
Tiêu Trệ bước chân hơi gấp, đi lên ôm lấy em trai.
Em trai nhỏ cúi đầu, đội cái mũ con vịt màu vàng sáng, từ đầu đến cuối, không nói một lời nào.
Tô Nhuyễn Nhuyễn kỳ quái nghiêng đầu một chút, móc túi áo.
"Ăn kẹo không?"
Em trai nhỏ không nhúc nhích.
"Không ăn sao? Ăn khoai tây chiên không?' Tô Nhuyễn Nhuyễn tiếp tục móc, giống như móc túi thần kỳ, "Uống Coca không?"
"Hmm... Cánh gà?" Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa mới móc ra, em trai nhỏ bên kia bỗng nhiên thăm dò, há miệng to như cái máy ăn.
"Ây ya, còn chưa bóc vỏ đâu!" Tô Nhuyễn Nhuyễn kinh ngạc hô.
Tiêu Trệ một tay bịt miệng em trai anh ta, kéo gói cánh gà ra.
Em trai nhỏ giãy giụa.
Tiêu Trệ mặt không đổi rút chổi lông gà bên hông ra.
Em trai nhỏ an phận.
"Đồ ăn rất trân quý."
Tiêu Trệ trả lại cánh gà cho Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn từ chối nói: "Không sao, bé thích mà." Sau đó, cô ngồi xổm xuống, "Em tên gì vậy?"
"Ôi, ôi, ôi, ..."
"Gì cơ?" Tô Nhuyễn Nhuyễn xích lại gần.
Tiêu Trệ thân hình cứng lại, vô thức sờ chổi lông gà.
Đột nhiên, một bàn tay vươn ra, trắng nhợt mà hơi gầy, thon dài sạch sẽ, kéo đầu nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn về phía sau, sau đó nói với Tiêu Trệ: "Bé hình như sợ người lạ."
Giọng điệu người đàn ông nhẹ nhàng chậm rãi, nho nhã như đàn Cello.
Trên thực tế, Lục Thời Minh vốn là một người rất nho nhã thanh quý.
Nhưng kiểu người này trong tận thế, chỉ có thể biến thành phế vật.
"Đúng vậy, nó hơi sợ người lạ." Tiêu Trệ thở dài một hơi nói: "Nó tên là Tiêu Bảo Bảo."
"Tiểu bảo bảo?"
"Là Tiêu." Dừng một chút, Tiêu Trệ tự giới thiệu mình: " Tôi tên Tiêu Trệ."
Tiêu Trệ!
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhớ lại, đây không phải là nam phụ kiêm trùm phản diện trong nguyên văn cúng với nữ chính yêu hận tình thù, cuối cùng bị nam chính đánh nổ đầu sao!
Là nam phụ bị độc giả dặt tên thân thiết là Tiêu Tiểu Trư, cũng là người bị trêu chọc là "nhân vật phản diện hiện tại rất quý " đó sao?
"Chúng tôi còn có việc, đi trước." Tiêu Trệ tựa hồ không muốn kết giao với người khác, ôm em trai mình, trực tiếp xuyên qua đám người.
Vương Căn phát ra tiếng cười nhạo.
Nghê Dương tiếc nuối, nhìn bóng lưng của Tiêu Tiểu Trư.
...
Thời điểm đến tiệm thuốc, thời gian đã không còn sớm.
Sắp đến thời gian hoạt động tự do buổi chiều của zombie.
Đối với bọn zombie ngày ngủ đêm bay này, Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy mình phải phối hợp với thời gian sinh hoạt của bọn nó quá phí