Là ai, lại dám bóp cổ nhỏ của tôi!
A, là nam chính.
Còn có thể làm gì được, tha cho hắn vậy.
Tô Nhuyễn Nhuyễn mặt sống không còn gì luyến tiếc, nhìn Nghê Dương bắt đầu thể hiện tạp kỹ ô tô bay, đâm tiểu bảo bối của cô đến thất linh bát lạc.
- Thất linh bát lạc: thành ngữ diễn tả sự lác đác, lơ thơ, rải rác, tan tác,...
Cá muối đau lòng JPG.
...
Tố chất thân thể của dị năng giả tốt hơn người bình thường rất nhiều. Tuy Vương Căn thành thái giám, nhưng dị năng của hắn ta vẫn còn.
Trong thời khắc nguy cấp như vậy, Vương Căn lập tức thành người mở đường máu, ngăn chặn ở phía trước. Thậm chí còn phá tan mấy chiếc xe con chạy ở trước mặt.
Xe quân đội của Vương Căn rất lớn, quét ngang chướng ngại phía trước. Nghê Dương lái xe như bay theo kịp, một đường mạo hiểm mà kích thích.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ghé vào cửa xe, nhìn thấy xa xa phía trước tựa hồ có gì đó phản quang.
"Nghê Dương, phía trước có thứ gì đó sáng lấp lánh..."
"Sáng cái mẹ cô... Cúi đầu!"
Nghê Dương lời thô tục còn chưa nói xong, đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng.
"Bang" một tiếng vang thật lớn, kính chắn gió vỡ vụn.
Nghê Dương rũ mảnh vụn thủy tinh trên người, tim như trật một nhịp.
Vừa nãy nếu không phải đồ ngốc bạch ngọt kia nhắc, phát súng kia sợ là bắn vào mặt cô rồi.
"Vương Căn mẹ thằng chó đẻ này!"
"Bang" một tiếng, lại là tiếng súng vang lên.
Lốp xe của bọn họ nổ tung.
Xe bắt đầu lắc trái lắc phải.
Nghê Dương sửng sốt một chút, sau đó chửi ầm lên.
Lục Thời Minh đưa tay đè đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn xuống. Tay người đàn ông vừa to vừa lạnh, khí lực lớn kinh người. Cả khuôn mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn bị đè ép trên ghế da, suýt chút nữa nghẹt thở chết.
"Ô, ô, ô,...."
"Đừng sợ, Nhuyễn Nhuyễn."
Lục Thời Minh ấn càng mạnh.
Tô Nhuyễn Nhuyễn giãy giụa lợi hại hơn.
Zombie quá nhiều, Vương Căn vì tự vệ, nổ súng bắn mấy chiếc xe con. Mấy chiếc xe con này nghiêng ngả đâm vào ven đường, lập tức bị zombie vây lại. Mùi máu tươi càng hấp dẫn nhiều zombie đến. Nhưng zombie đuổi theo Vương Căn giảm đi rất nhiều.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cuối cùng cũng giãy giụa thoát ra được không nhịn được mà cảm thán, thật là một tên tiểu nhân hèn hạ âm hiểm. Nặng nề hít vào một hơi, Tô Nhuyễn Nhuyễn lại đem đầu mình đặt xuống.
Nào, ép đi, tôi chuẩn bị xong rồi.
Nếu không được nữa, cô có thể tự nín thở mà chết.
Lục Thời Minh:...
"Kít" một tiếng, xe của bọn họ hỏng lốp hoàn toán.
Nghê Dương tức giận gõ gõ tay lái, nhìn thoáng qua dôi tình nhân yếu ớt như gà yên tĩnh ngồi ghế sau, sau đó lại nhìn sang mấy con zombie đang từ từ tiến lại đây.
"Chạy!"
Nghê Dương dẫn đầu nhảy xuống xe.
Thay vì ngồi trong xe chờ chết, thà rằng liều mạng một lần.
Tô Nhuyễn Nhuyễn tay yếu chân mềm nhảy xuống xe theo, cô nhìn đám tiểu khả ái nhe răng trợn mắt phía sau, vạn phần bi tráng nói: "Để tôi thu hút zombie, hai người mau chạy đi!"
Cô đang thực lòng muốn chết đấy.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vì người quên mình xông về phía sau, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo của zombie lại kinh hô một tiếng, xoay người chạy.
"A a a!"
Thật đáng sợ quá đi!
Tô Nhuyễn Nhuyễn vung chân ngắn, chạy lên đầu tiên.
Nghê Dương:...
...
Tô Nhuyễn Nhuyễn chạy đầu.
Theo sau là zombie chó.
Bỗng nhiên, một chiếc xe đạp địa hình ung dung chạy đến bên cạnh cô.
Thân xe gọn nhẹ, màu sắc rất đẹp.
Nhất là người đàn ông đang đạp xe, nhã nhặn tuấn mỹ, vai rộng eo hẹp, giống như quay quảng cáo trên bãi biển.
Trên vai hắn có con cún con nằm sấp.
Cún con ngoe nguẩy cái đuôi nhỏ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn sững sờ, "Xe đạp địa hình anh lấy đâu ra?"
Lục Thời Minh nói: "Trong không gian."
Nghê Dương không nói hai lời, soái khí trực tiếp nhảy lên.
Tô Nhuyễn Nhuyễn chân ngắn nhảy lên, kéo mạnh một cái.
"Xoẹt" một tiếng, đồ rằn ri trên người Lục Thời Minh bị xé rách, từ trên xuống dưới, lộ ra cơ ngực và cơ bụng hoàn mỹ hơi gầy.
Còn trắng đến phát sáng.
Phía dưới là miếng vải vụn bay trong gió.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: " ...Chất lượng quần áo của anh hơi kém nhỉ...A! Đừng đánh mặt!"
Người đàn ông đưa tay, một tay giữ ghi đông, một tay nhấc Tô Nhuyễn Nhuyễn lên, trực tiếp đặt lên thanh ngang phía trước.
Đạp xe địa hình tất nhiên là tốt hơn "căng hải".
Zombie phía sau đi đi đi, xe địa hình đằng trước đạp đạp đạp, rất nhanh đã cách zombie một khoảng xa. Nhưng một chiếc xe đạp địa hình làm sao chứa nổi ba người lớn và hai con chó.
Chờ đến khu vực an toàn.
Lục Thời Minh nói: "Trong không gian của tôi hình như còn chiếc xe nữa."
Nghê Dương hai mắt sáng lên, sau đó cúi đầu, mặt nhăn nhó.
".... Đây là, xe của anh?"
Audi bốn bánh, thân xe gọn gàng, thể hiện vẻ đẹp toàn diện của bạn.
Đây là một chiếc xe dành cho nhi đồng năm tuổi siêu sang trọng chạy bằng điện.
Tô Nhuyễn Nhuyễn, Nghê Dương:....
Tô Nhuyễn Nhuyễn đưa tay, "Đây là nút gì?"
Xe nhỏ bắt đầu điên cuồng lắc lư.
Nghê Dương:....
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức rút tay về.
[ ủy khuất gặm tay nhỏ JPG]
Nghê Dương hung tợn trừng cô một cái, lại nhấn một cái nút khác.
"Anh muốn đưa em về nhà, đêm đó ở quán bar~" *
"Đây là cái quỷ gì?" Nghê Dương giật nảy mình, đập đập một cái.
Xe nhỏ an tĩnh.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lẩm bẩm nói: "Nhạc thiếu nhi?"
Xe nhỏ lại hát lên, "Đến nha, a hừ hừ, kimochi, a ha~"
Nghê Dương: .... Đây hẳn là nhạc của thiếu nhi mười tám tuổi.
....
Xe, tất nhiên làm gì có xe.
Ba người sáu chân, hai chó tám chân.
Ngồi trên con xe đạp địa hình, lung la lung lay đuổi kịp xe quân đội phía trước.
Xe quân đội dừng lại để sửa chữa gì đó.
Tuy rằng tình trạng Vương Căn không tốt lắm, nhưng dị năng của hắn ta lại không mất hiệu lực.
Ba người trốn một bên, Nghê Dương hai mắt nheo lại, đưa ra một quyết định to gan: Cướp xe.
"Ai đối phó Vương Căn?"
Nghê Dương liếc nhìn hai kẻ yếu ớt, lại nhìn zombie chó và chó con đang đào hố ăn phân.
Nắm chặt súng trong tay, "Để tôi."
"Vậy ai đối phó những binh sĩ vũ trang kia?"
Nghê Dương: "... Để tôi."
"Thế ai đi cướp xe?"
Nghê. Khuôn mặt dần khó coi. Dương: "... Tôi."
"Vậy ai lái xe?"
Nghê. Mặt không cảm xúc. Dương, "Tôi."
Nghê Dương cảm thấy mình thật khổ mà.
Cô rốt cuộc sao lại kết nhóm với hai tên yếu ớt này vậy?
Hai tên yếu ớt ngồi xổm núp trong bụi cỏ, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn cô ấy.
Nghê Dương cảm thấy bây giờ bản thân thật giống gà mẹ.
Cô ấy thở dài một tiếng, "Hai người ngồi đây đợi tôi."
Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng đưa tay, níu lại góc áo Nghê Dương, "Người xấu sẽ bị sét đánh."
Trên mặt Nghê Dương hiện ra vẻ cười nhạo, "Cô cho là đang quay phim truyền hình..."
Nói được nửa câu, sắc mặt Nghê Dương đột nhiên thay đổi, thập phần cổ quái.
Cô ấy cười nói: "Đúng vậy, người xấu sẽ bị sét đánh." Tiện thể hòa ái xoa cái đầu nhỏ của Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn:... Cô cười âm hiểm như vậy làm tôi hơi sợ đó.
Thật ra Tô Nhuyễn Nhuyễn muốn nói nốt câu sau: Cô là nữ chính mà, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Nhưng mà không nghĩ tới, Nghê Dương căn bản không thèm nghe câu sau của cô, không biết lải nhải gì với Lục Thời Minh, sau đó Tô Nhuyễn Nhuyễn thấy Lục Thời Minh lấy từ trong không gian một cái túi gì đó.
Nghê Dương cầm trong tay ước lượng, sau đó đứng lên, bỗng nhiên ném về phía xe quân đội.
Nghê Dương bắn cái túi kia.
Đồ vật bên trong rơi ra, mang theo ánh lửa, rơi đầy trên xe.
Sau đó Tô Nhuyễn Nhuyễn thấy trong xe quân đội có người hoảng sợ thăm dò, nhưng không ai xuống xe, đầu ngón tay Nghê Dương phát ra một dòng điện xanh lam dài nhỏ, "Xoẹt xoẹt" một cái, cả