Mặt mũi của Tô Vũ lúc này rất xám xịt, bên cạnh hắn Sở Nhật Nam lại khoác vai hắn, tay kia cầm một ly nước ngọt, người thì vẫn đung đa đung đưa.
Đến cuối cùng vẫn không thể để Sở Nhật Nam phải múa lửa khiến hắn rất khó chịu, dù đã có sự góp sức của người đang ngồi trước mặt hắn là Uyển Nhi nhưng vẫn không thể giải quyết được gì.
Cô cũng không hề quan tâm đến hắn, vẫn ăn uống vô tư.
Sở Nhật Nam bên cạnh vừa đưa cho hắn một ly nước ngọt vừa nói : " Cạn ly "
Uống một hớp nước ngọt, hắn nói tiếp : " Cuối cùng lương tâm cũng trỗi dậy rồi hả, mấy năm trước ngươi còn chẳng thèm nhắn tin cho ta nữa "
Tô Vũ hơi chột dạ, hắn cũng không dám nói là do mẹ hắn bắt phải đi : " Ngươi cũng biết tính ta rồi, bình thường ta có thích mấy vụ tụ tập như này đâu "
Rồi hắn đưa ly nước ngọt đến sang bên cạnh nói : " Coi như hôm nay ta tạ lỗi với ngươi đi "
Tô Vũ nhỏ giọng thì thầm : " Ngươi đã chuẩn bị xong chưa ? "
Sở Nhật Nam cười rất đắc ý : " Có gì đâu mà khó, giờ đến gia đình ta cũng chuẩn bị chuyển ra ngoại ô ở rồi "
Tô Vũ tò mò hỏi : " Ngươi làm cách nào ? "
Sở Nhật Nam nở nụ cười nham hiểm : " Quá đơn giản, ta nói rằng nghe được thông tin đất ngoại ô chuẩn bị tăng giá gấp 10 lần "
" Rồi phối hợp với cha mẹ ngươi, giờ gia đình ta chuẩn bị thầu nguyên một khu đất lớn xây dựng nhà ở ngoại ô kìa "
Tô Vũ giơ ngón cái lên : " Hay "
Nhưng Sở Nhật Nam lại cau mày nói : " Nhưng ta vẫn chưa nghĩ ra cách để mọi người tập trung ra ngoài ô "
Tô Vũ hơi suy nghĩ rồi nói : " Ngươi cứ thoải mái đi, những thứ có thể làm chúng ta đã làm rồi "
" Đừng cho rằng mình là chúa cứu thế để thêm mệt mỏi "
Những lời này vừa nói cho Nhật Nam nghe, cũng là lời Tô Vũ muốn nói cho bản thân nghe.
Bản thân hắn không muốn có thêm nhiều người chết, nhưng không có nghĩa hắn phải cứu tất cả mọi người.
Hắn đã cho họ rất nhiều lời cảnh báo, còn quyền quyết định tin hay không nằm ở họ.
Sở Nhật Nam thở dài : " Nhiều khi ta ước rằng mình không biết gì cả "
" Ngươi biết không, khi nghe được tin tức từ ngươi.
Ta mấy ngày đều lo âu "
" Không phải ta sợ tận thế đến, mà ta cảm giác tính mạng của những người xung quanh đều phụ thuộc vào ta "
" Ngay cả những người không quen biết, ta cũng cảm giác tội lỗi với họ "
" Ta không biết nếu ngày tận thế thực sự đến, khi những người đó chết đi, cảm giác tội lỗi ấy của ta sẽ lớn đến mức nào "
Tô Vũ cũng không biết an ủi hắn như thế nào, bản thân hắn cũng có cảm giác tương tự như của Nhật Nam, hắn chỉ trầm mặc không nói thêm gì, dường như uống ly nước ngọt nhưng hắn vẫn cảm giác như mình đã say.
Lý Uyển Nhi đối diện tò mò nhìn hai người hỏi : " Các ngươi thì thầm to nhỏ cái gì thế ? "
Tô Vũ lên tiếng nói : " Nhật Nam đang cảm giác tội lỗi nếu có người chết.
Hắn nói những người đó chết có thể vì hắn.
"
Lý Uyển Nhi phì cười : " Tưởng có chuyện gì, ta hỏi ngươi một câu.
"
" Người sáng tạo ra điện có từng nghĩ tới sẽ có rất nhiều chết vì điện không ? "
" Có đúng không ? Nếu vậy hắn chắc phải thấy tội lỗi lắm khi tạo ra dòng điện nhỉ ? "
" Các ngươi bây giờ giống y như người sáng tạo ra dòng điện "
" Ngươi biết rằng điện có nguy cơ chết người, nhưng ngươi nói là một chuyện, ngươi khác tin hay không là chuyện khác.
"
" Nếu ai cũng nghe ngươi, tuân thủ an toàn điện thì đã không có người chết rồi đúng không ? "
" Đơn giản như vậy mà các ngươi không nghĩ ra "
Sau đó cô lắc đầu tiếp tục ăn món thịt bò vừa mới được mang đến.
Hai người Tô Vũ và Sở Nhật Nam nhìn cô không thể phản bác lại được một lời nào, đặc biệt là Tô Vũ, hắn không ngờ sẽ có một ngày lại bị Uyển Nhi dạy đời.
Cô nói rất đúng, bọn hắn đã đưa ra