Lượng zombie còn lại hầu như đã bị hắn tiêu diệt gần hết, Tô Vũ cũng không dám mạo hiểm mạng sống để mở cánh cửa kia.
Đúng là những gì không biết mới thực sự là thứ đáng sợ nhất.
Nếu như đã lo sợ khi mở cửa ra, vậy thì hắn sẽ không đi mở cửa nữa.
Hắn cầm trong tay cuốn sách kỹ năng "Đào mỏ", một trong những thành quả hắn đạt được trong những ngày qua.
Kỹ năng này hắn đã nghĩ đi bán để mua một thanh kiếm phẩm chất tốt hơn, nhưng lúc này nó là một giải pháp tốt nhất.
Học xong kỹ năng "Đào mỏ" đồng thời lấy ra một cây cuốc, Tô Vũ bắt đầu từng bước đào một cái hang động nằm ở bên cạnh.
Cũng không thể đào thông đạo đi quá gằn với cánh cửa kia được, có hay không thứ gì sau cánh cửa Tô Vũ vẫn không hề hay biết gì.
Cẩn thận đào xa một chút vẫn an toàn hơn nhiều.
Một thợ đào mỏ đã ra đời như vậy, người ta vào trò chơi để hưởng thụ, để vui đùa, hắn lại phải ngày qua ngày đào mỏ.
Vì đảm bảo an toàn, hắn lực chọn một vị trí khá xa để bắt đầu đào.
Cứ thế hắn đã đào được 5 ngày, nhiều lần hắn nhầm hướng đi, đào một hồi đã ra rừng rậm, vậy là hắn lại phải hậm hực tiếp tục đào lại hướng khác, kỹ năng đào mỏ của hắn đã tăng lên, tốc độ đào cải thiện rõ rệt.
Một ngày này rốt cục hắn đã đào thông, đúng như dự đoán của hắn, đây là một thành phố cổ ở dưới lòng đất.
Hắn đào thông đến trong một căn nhà cũ, các đồ đạc đã cũ kỹ và phủ đầy bụi, hình như đã lâu rồi không ai ở trong căn nhà này.
Hắn hè mở cửa sổ nhìn ra ngoài, ở đây không có ai, cũng không có bóng dáng zombie, điều này thật kỳ lạ, nó khác hẳn với suy đoán ban đầu của hắn rằng trong này có rất nhiều zombie.
Nhưng hắn cũng không quá chủ quan, càng không nhìn thấy ai điều đó chứng tỏ tòa thành này càng có vấn đề.
Sau khi đi ra ngoài, đóng cửa cẩn thận, Tô Vũ đi chầm chậm đi về đầu bên kia cánh cửa, hắn muốn xem có cái gì ở đó không.
Tòa thành như một tòa thành chết, nó im lặng đến đáng sợ, không có cả một tiếng động vật, hắn càng chắc chắn tòa thành này nắm giữ một bí mật nào đó.
Nhưng làm hắn ngạc nhiên là không gặp bất bất cứ thứ gì, thậm chí một bóng đen lướt qua cũng không thấy.
Đi tới gần phía cánh cửa, rốt cục hắn đã thấy sau phía cánh cửa là gì, đố là hai tượng đá hình hai con vật tựa như chó mà không phải chó, phần đuôi của nó giống như của cá sấu, bốn chân dài, và trên trán chúng có 2 cặp sừng dài.
Tô Vũ đi lại càng gần cánh cửa, cảm giác bất an của hắn càng lớn, nhưng xung quanh không có bất cứ cái gì cả.
Linh cảm mách bảo hắn phía trước có thứ gì đó rất kinh khủng có thể xảy ra.
Khoan đã, vị trí của 2 con vật này có gì đó không đúng.
Nếu chỉ là hai tượng bình thường thì đáng lý nó nên để ở phía bên kia cánh cửa mới đúng, đồng thời tại sao ánh mắt của hai con vật này lại nhìn về phía cửa? Nếu để trang trí, không phải nên để hai tượng này đối diện nhau, trong càng đẹp mắt hơn sao?
"Zombie biến dị, cửa sắt, thành không người, tượng đá.
Rốt cục nó liên quan gì đến nhau? "
Đúng rồi, zombie biến dị có một phần bị sừng hóa.
Hắn trên cơ thể ăn nhiều như vậy trên cơ thể cũng xuất hiện sừng hóa, không lẽ hai con vật kia đã hoàn toàn bị thạch hóa trở thành một loài động vật mới.
Hắn cũng không dám đi thử khiêu khích hai con vật này, linh cảm mách bảo hắn rằng nếu hắn còn tiến tới gần hai con vật đó gần hơn hắn sẽ chết.
Có lẽ hiện tại hắn vẫn chưa thể tìm hiểu được bí mật nơi đây.
Hắn quyết định quay trở về, hắn không nghĩ tiếp tục ở nơi này nữa, nơi này đúng là quá quỷ dị.
Nhưng bất chợt hắn thấy được một bóng người, chính là một người.
Người đó đi đứng không có vẻ lén lút như hắn, hướng người đó đi chính là khu vực trung tâm thành phố.
Xem ra người này đã quen thuộc với thành phố này, dọc theo đường đi người này cố ý đi vòng qua nhiều chỗ, không biết do muốn cắt đuôi hay những khu vực đó có nguy hiểm nào đó.
Rốt cục người đó cũng dừng lại, hắn đi vào một căn nhà khá lớn ở trung tâm thành phố.
Đúng ở đằng xa đứng nhìn, Tô Vũ cũng không tùy tiện tiến lên thăm dò.
Đặc biệt là một thành có nhiều điều kỳ lạ, lại xuất hiện một người, điều này tất nhiên có điều gì đó mờ ám.
Hắn quyết định từ những căn nhà bên cạnh thăm dò trước, xem xét tình hình rồi hắn sẽ tiếp tục quyết định.
Quan sát hồi lâu, phát hiện không