Trong một quán ăn nổi tiếng tại thành Vạn Xuân, mặc dù món ăn ở đây cực kỳ ngon nhưng lúc này không ai quan tâm đến việc ăn uống.
Bọn họ đều hướng mắt về phía trên đài, đứng trên đó có hai người, một nam một nữ.
Người nam đang chuẩn bị nói điều gì đó, còn người nữ dường như đang muốn quay về chỗ ngồi thì bị người nam gọi lại.
Người kể chuyện nhìn về phía người phụ nữ hỏi: "Lát nữa còn có câu đố, ngươi có muốn trả lời không"
Người phụ nữ không mấy do dự, lập tức đồng ý: "Được, ta sẽ trả lời"
Người kể chuyện nhìn bà cười: "Vậy ngươi lên đây ngồi đi, coi như phần quà cho người đầu tiên trả lời được câu đố"
Đôi mắt của người phụ nữ chợt lóe lên một tia sáng, bà gật đầu đồng ý: "Ta ngồi ở đâu đây?"
Người kể chuyện thấy bà nhận lời cũng rất vui vẻ chỉ vào một chỗ ngồi đối diện: "Ngươi ngồi đây đi, lát cũng tiện giải thích"
Người phụ nữ gật đầu đi về chỗ ngồi mà Người kể chuyện chỉ.
Vị trí đó là một vị trí nằm phía trước tấm bản đồ đang được treo ở phía sau, Tô Vũ ngồi dưới đất quan sát, với kinh nghiệm độc hành bao nhiêu năm hắn có thể nhận ra người phụ nữ đang ngồi trên kia đang ngụy trang.
Nhưng điều hắn chưa nghĩ ra là một người muốn dấu thân phận vì sao lại đứng lên trả lời câu hỏi, để bị mọi người tập trung chú ý.
Tô Vũ chợt nghĩ đến một khả năng: "Không lẽ bà ta muốn hấp dẫn sự chú ý của ta?"
Người kể chuyện tiếp tục trở lại với câu chuyện: "Tiếp tục với câu chuyện của chúng ta"
"Đầu tiên ta sẽ giải thích câu chuyện về Đội quân nhân mã"
Cái tên của đội quân này rất dễ khiến người ta liên tưởng đến một chủng tộc tên là Nhân Mã.
Nửa thân dưới của họ là ngựa còn nửa thân trên là người.
Một chủng tộc cực kỳ thông minh và mạnh mẽ, còn nổi tiếng với khả năng thần bí được gọi là tiên tri.
"Nhân mã ở đây không giống như các ngươi nghĩ.
Cái tên này được xuất phát từ ai thì ta không rõ"
"Có một câu chuyện kể rằng, cách đây rât lâu nước Lind không phải như bây giờ, ở đó có rất nhiều bộ lạc sinh sống với nhau"
"Nhưng để duy trì cái xã hội đó chưa bao giờ là chuyện đơn giản với loài người"
"Và chuyện gì đến cũng phải đến.
Khởi nguyên của người Lind hiện nay là bộ lạc Linda"
Có một số tiếng cười vô tình được bật ra, mọi người bắt đầu thảo luận với nhau về cái tên này.
Người kể chuyện cũng cười theo: "Chắc các ngươi thấy cái tên Linda rất giống tên con gái đúng không?"
Tất cả đều gật đầu cười, duy chỉ có Tô Vũ vẫn luôn chú ý đến người phụ nữ đang ngồi trên kia.
Khi vừa nghe thấy cái tên đó, khuôn mặt của bà đã trở nên âm trầm hơn trước đó rất nhiều.
"Các ngươi nghĩ vậy cũng không sai, bộ lạc đó được thành lập bởi một người phụ nữ tên Linda.
Bọn họ cũng là một bộ lạc duy trì mẫu hệ"
Hơi dừng một chút, rồi tiếp tục kể: "Vậy ta lại kể cho các ngươi nghe vầ khởi nguyên của dân tộc Lind"
"Ban đầu bọn họ cũng như bao bộ lạc khác, nhưng cái gọi là quyền lực, chính là nguyên nhân khởi đầu của rất nhiều chuyện"
"Tộc trưởng của họ không sinh được con gái, mà bà lại sinh ra tám người con trai"
Rất nhanh đã có người đoán ra được câu chuyện phía sau.
Một tộc trưởng không có người kế nhiệm, chắc chắn sẽ gặp rất nhiều áp lực.
"Không nói đến tộc trưởng, bản thân tám đứa trẻ đó cũng đã phải sống trong những lời dè bỉu từ người khác"
"Nhưng họ vẫn rất may mắn.
Mẹ của họ, tức tộc trưởng lúc đó lại là một người mẹ tốt."
"Tuy nhận nhiều áp lực nhưng bà lại rất thương tám người con của mình"
Vài người phụ nữ bên dưới hơi rơm rớm nước mắt, họ đồng cảm với hoàn cảnh mà người phụ nữ đó phải chịu.
Một vài người trong số họ cũng rơi vào trường hợp tương tự khi không thể đẻ được con trai.
"Tám đứa trẻ tuy sống trong sự che chở và yêu thương của người mẹ, nhưng bà không thể luôn luôn ở bên cạnh con được"
"Tộc Lind có một tập tục mỗi khi có đứa trẻ lên mười tuổi sẽ cho bọn chúng vào rừng săn bắn"
"Chuyện không may đã đến, đứa trẻ thứ sáu trong tóm người con đã không may bị quái vật giết chết"
"Nhưng có thật là không may hay không"
Đến đoạn cao trào, hắn lại dở trò cũ, quay về bàn tiếp tục uống rượu.
Nhưng không ai dám hối thúc mà chỉ im lặng chờ hắn uống xong.
Sau một lúc hắn lại đứng lên tiếp tục nói: "Trước ngày hôm đó, đứa bé đó đã bị người đánh bị thương ở chân"
"Tám đứa trẻ cùng nhau lớn lên, nương tựa vào nhau để sống, tình cảm của bọn chúng đã không