Sau khi nghe Yến Thừa Cựu giải thích cách vận hành nội công, Lâm Ẩm Vô liền mỹ mãn để cậu rời đi.
Cổ Võ quả nhiên bác đại tinh thâm, cũng không trách được nó khó như thế.
Nói cách khác, để vận hành nội công yêu cầu một năng lượng mà người bình thường khó có thể có được. Lâm Ẩm Vô có thể học cũng vì bản thân, huyết mạch sinh ra nhiều năng lượng mới, có thể dựa vào phương thức này để tiến hành tu luyện.
Chờ đến lúc Lâm Ẩm Vô phát hiện một cỗ khí chậm rãi sinh ra từ trong bụng mới kinh ngạc không thôi.
So với tưởng tượng của hắn thì Cổ Võ còn lợi hại hơn gấp mấy lần.
Cùn chính vì Yến Thừa Cựu trẻ người non dạ mà bộ công pháp này mới có thể dễ dàng tới tay hắn.
Nghĩ đến đây, Lâm Ẩm Vô quyết định nếu mình học được bản lĩnh võ nghệ của Yến Thừa Cựu thì nhất định sẽ bảo vệ cậu thật tốt, không để cậu chịu một chút thương tổn nào.
"Ai?" Hai mắt Lâm Ẩm Vô đảo một vòng, một trang giấy bình thường trong tay đã bay ra ngoài.
Người tới nhận ra công kích của Lâm Ẩm Vô lập tức biến hóa thân hình, mấy viên đạn theo đường bay của trang giấy hướng tới phía Lâm Ẩm Vô.
"Tay súng thiện xạ?" Lâm Ẩm Vô né đầu qua một bên, thấy rõ ràng dấu vết của viên đạn, vẻ mặt hướng về phía cửa sổ cũng ngưng trọng lên "Đúng thật là không kiên nhẫn, chờ một lúc cũng không được?"
Nói xong, Lâm Ẩm Vô bay về phía cửa sổ nhảy ra ngoài, nắm chặt một xấp bài poker trong tay.
Mấy lá poker này là lấy được từ fans của Yến Thừa Cựu mà hắn đuổi đi lúc trước, chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy đã có công dụng rồi.
Lâm Ẩm Vô có chút lo lắng nhìn thoáng quá phòng của Yến Thừa Cựu, trong lòng cảm thấy hơn phân nửa là kế điệu hổ ly sơn, bất quá trong một lát thì tay súng thiện xạ kia và mấy đồng bọn Dương Tuyển giả của gã hẳn không bắt được Yến Thừa Cựu.
Nghĩ đến đây, Lâm Ẩm Vô đều không có bất cứ gánh nặng tâm lý gì đuổi theo.
Còn Yến Thừa Cựu bên kia, lấy sự cảnh giác của cậu thì không cần hắn nhắc nhở cũng có thể tự mình phát hiện ra.
Hô ---- Hô ----
Bên ngoài tựa hồ là cuồng phong nổi lên, khiến cho lỗ tai nhanh nhạy của Yến Thừa Cựu khó có thể chịu đựng, trực tiếp từ trên giường bật dậy ngồi thiền.
Không bao lâu sau, Yến Thừa Cựu cảm nhận được một ngọn lửa xém lông mày.
Cậu theo bản năng mà nhảy từ trên giường xuống, mũi chân còn chưa rơi xuống mặt đất, giường của cậu liền phảng phất giống như bị một lưỡi dao sắc bén trực tiếp chém thành mười đoạn.
"Động tác rất nhanh." Một thanh âm vang lên từ bốn phía "Trách không được có thể giết hai con Dương Tuyển thú. Nếu ngươi ngoan ngoãn đầu hàng thì bọn ta sẽ thả cho ngươi một con đường sống."
Yến Thừa Cựu nỗ lực lắng nghe động tĩnh bốn phía, lại chỉ có thể nghe được âm thanh cuồng phong gào thét, còn giọng nói mơ hồ của người kia thì không biết phát ra từ đâu.
Dương Tuyển giả!
Yến Thừa Cựu lập tức nhận định được thân phận người tới, chỉ là cậu không nghĩ ra tại sao lại có Dương Tuyển giả đến tập kích mình? Nhìn dáng vẻ và thực lực của đối phương hẳn là cao hơn đám người Tuyết Yêu lúc trước gấp mấy lần.
Đối phương tám phần là muốn đối phó với Lâm Ẩm Vô, còn cậu sống cách vách với hắn chỉ đơn thuần bị liên lụy.
Yến Thừa Cựu càng nghĩ càng có khả năng, nhưng cậu biết đa số Dương Tuyển giả đều không nói đạo lý, đối phương nhất định có thể nhận ra cậu không phải là Dương Tuyển giả, nhưng vẫn ra tay với mình như cũ. Điều này chứng minh, đối phương hẳn là vì cậu mà tới!
Kỳ quái hơn là vừa rồi giường của cậu bị chém thành mười đoạn phát ra âm thanh không nhỏ, nhưng bên ngoài lại không có động tĩnh gì, lấy sự cảnh giác của nhóm quan nhân thì chuyện này không có khả năng. Trừ phi nơi này đã bị bọn họ phong bế.
Yến Thừa Cựu không nhiều lời, bay thẳng đến cánh cửa vọt ra ngoài, chiến đấu trong một nơi nhỏ hẹp như vậy rất bất lợi cho cậu, huống chi đối thủ còn là một Dương Tuyển giả có năng lực kỳ dị!
"Muốn chạy?"
Lần thứ hai âm thanh kia vang lên, tay Yến Thừa Cựu còn chưa kịp chạm vào nắm cửa thì vài lưỡi dao gió đã vọt tới đây.
Eo Yến Thừa Cựu cong thành một vòng khó có thể tưởng tượng, tránh đi lưỡi dao gió, nhưng vẫn không cẩn thận để bị tước mất một cọng tóc.
Mấy lưỡi dao gió kia bay đến, cơ hồ muốn xuyên thấu vách tường, có thể thấy được lực đạo mạnh cỡ nào!
"Ha, Cuồng Phong, người bình thường hẳn là không thể nhìn thấy gió của ngươi, làm sao cậu ta lại có thể tránh liên tiếp như vậy?" Một người đàn ông tướng mạo đoan chính nhịn không được cười nói "Ta đã ngăn cách âm thanh của hai căn phòng này, ngươi tốt nhất vẫn nên nhanh một chút. Tuy rằng ta không ngại giết mấy tên quân nhân kia, nhưng chúng ta hành động vụng trộm, tốt nhất vẫn nên bí mật một chút."
"Câm miệng!"
Trên thực tế, Dương Tuyển giả tên là Cuồng Phong cũng không thể nghĩ ra lý do, nếu Yến Thừa Cựu cũng là Dương Tuyển giả, mắt có thể thấy được "quỹ đạo" để tránh đi thì hắn không nói, nhưng mắt Yến Thừa Cựu màu đen, rõ ràng là một người bình thường, cho dù đã trải qua huấn luyện đặc thù thì chỉ có thể vật lộn một phen cùng Dương Tuyển giả thôi, sao mấy đạo công kích hắn phát ra không trúng nổi một đạo thế này?
Nếu như việc này bị mấy Dương Tuyển giả khác biết thì hắn còn không bị cười chết à?
Yến Thừa Cựu nhìn bức tường gần như bị xuyên qua, trong lòng lập tức có quyết định. Tuy rằng xong việc thì căn phòng này cũng không ở được nữa, nhưng so với nguy cơ trước mắt thì căn bản không là gì. Việc này tám phần là nhờ phúc của Lâm Ẩm Vô, tới đó tìm hắn đòi bồi thường là được.
"Không ổn, cậu ta muốn chạy!" Người đàn ông đang nói chuyện nhìn thấy hành động của Yến Thừa Cựu thì quát một tiếng "Ngăn cậu ta lại! Không, không ổn, ngươi không được dùng gió..."
Cuồng Phong còn chưa kịp nghe hết lời thì công kích trong tay đã vội vàng phát ra.
Yến Thừa Cựu không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được không khí ở nơi này đang kịch liệt phản ứng, lưu loát tránh đi, chờ đến lúc gió đánh xuyên qua bức tường mới lập tức trốn ra ngoài.
"Ngu ngốc, chạy mất rồi!" Người đàn ông nhịn không được mắng một câu.
"Sóng Âm, ngươi mà nói thêm chữ nào nữa thì ta sẽ giết ngươi." Cuồng Phong quay đầu trừng mắt nhìn y, gằn từng chữ một nói.
"Ngươi!" Sóng Âm nghe thế thì đành phải nỗ lực áp chế tức giận trong lòng xuống.
Y có thể thao túng một chút công kích âm thanh, nhưng so với những luồn gió vô hình thì vẫn còn kém hơn.
"Tại sao hai người lại công kích tôi?" Yến Thừa Cựu chạy ra ngoài, ánh mắt đầu tiên dừng ở hai Dương Tuyển giả đứng xa xa.
Ai cũng khó có thể bỏ qua hai đôi mắt vàng nổi bật trong bóng tối như vậy, thứ càng khiến Yến Thừa Cựu chú ý là sát khí và mùi máu nồng nặc trên người bọn họ. Không biết đã giết bao nhiêu người mới có thể đạt tới cái trình độ này?
Ánh mắt Yến Thừa Cựu nhìn hai người họ dần trở nên lạnh lẽo, rốt cuộc cậu cũng có thể minh bạch được biểu tình của đám người Tạ Tư Hàm khi nhắc tới Dương Tuyển giả.
Trừ bỏ bộ dáng bên ngoài thì khí chất và biểu tình của hai người họ đã khác xa con người rồi.
So với họ thì đám người Tuyết Yêu Hỏa Quỷ quả thực chính là thanh niên tốt ở nhà bên!
"Đánh người còn cần có lý do à?" Trên mặt Cuồng Phong hiện lên một tia tươi cười cuồng vọng, hắn trực tiếp so ngón cái về phía Yến Thừa Cựu "Người có thể ở bên cạnh Lâm Ẩm Vô đều nên chết hết đi!"
Lời còn chưa dứt, phía dưới lập tức có vô số lưỡi dao gió quét về hướng Yến Thừa Cựu.
"A, ở bên ngoài ngược lại càng tốt." Trong mắt Cuồng Phong hiện lên ánh sáng "Như vậy mới có thể chơi với ngươi được!"
Sóng Âm thấy Cuồng Phong nổi sát tâm, thức thời không nói gì.
Những lưỡi dao gió đó không phải chỉ có riêng mỗi gió.
Chỉ thấy những lưỡi dao gió đó trực tiếp cuốn bụi đất vây quanh Yến Thừa Cựu, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải đều không có một khe hở.
Chỉ cần Yến Thừa Cựu có một động tác nhỏ nào đó thì liền có vô số lưỡi gió chém vào thân thể cậu, tư vị thật giống như thiên đao vạn quả.
Cuồng Phong trước kia đã từng dùng cách này để tra tấn người khác, phần lớn đều khó có thể chống cự mà lựa chọn cách tự sát. Tuy rằng trên người Yến Thừa Cựu này có mấy điểm cổ quái, nhưng Dương Tuyển giả chết trong tay Cuồng Phong cũng không ít, cho dù Yến Thừa Cựu có chịu đựng tới bao giờ thì cũng không thể phá vỡ công kích này của hắn.
Gió của Cuồng Phong thực chất đều là do hắn thúc giục không khí đến. Một khi gió trời gào thét, vây kẻ địch ở bên trong tường gió thì có thể hình thành một không gian kín độc đáo bị phong tỏa, hô hấp cũng khó có thể duy trì.
Đã không thể thở thì còn sống thế nào nữa?
Nhiều lắm ba phút sau, Yến Thừa Cựu sẽ hôn mê vì thiếu oxy, thậm chí là chết.
Chờ tới lúc ấy rồi lại kéo cậu ra cũng không muộn.
"Bên trong không có âm thanh, chỉ sợ là cậu ta lâm vào hôn mê rồi." Lỗ tai Sóng Âm hơi giật giật, há mồm nói "Cuồng Phong, thả cậu ta ra, hiện giờ cậu ta không thể chết được."
Cuồng Phong không nói gì.
"Môn Vương bên kia..."
"Được rồi, ta biết." Cuồng Phong đánh gãy lời y nói, trực tiếp vẫy vẫy tay thu lại tường gió.
"Kỳ quái, sao vẫn còn tiếng tim đập..." Sóng Âm mở to hai mắt nhìn, thấy Yến Thừa Cựu vốn nên hôn mê bên trong