"Đem hắn về thì hẳn sẽ có rất nhiều chocolate!" Đứa nhóc nhớ tới mùi vị ngọt ngào trong trí nhớ, nhịn không được nở một nụ cười "Hai chú kia, nhanh đến đây đem hắn đi."
Cuồng Phong và Sóng Âm nhìn khuôn mặt đáng yêu của trẻ con này, trong lòng không có nửa điểm yêu thích, chỉ cảm thấy trước mặt mình là một con quỷ.
Không phải không có Dương Tuyển giả nhỏ tuổi, nhưng Dương Tuyển giả 7 tuổi như Tiểu Quỷ thì chỉ có một.
Tiểu Quỷ người cũng như tên, năng lực lợi hại nhất của nó là tốc độ quỷ thần khó lường, mắt thường cơ hồ khó có thể nhìn được, tại một vài thời điểm là sát thủ tốt nhất để ám toán người khác. Nhưng nếu chỉ thế thôi thì đám người Cuồng Phong sẽ không kiêng kỵ nó, chỉ là Tiểu Quỷ này không những rất được Môn Vương tín nhiệm, mà tâm tư cũng vô cùng độc ác. Trong mắt nó thì thứ gì cũng chỉ được so sánh với một cục kẹo, trẻ con có ác ý lớn tới mức này thì cho dù là người lớn cũng cảm thấy sợ hãi. Nhưng Môn Vương lại có ý dung túng thói xấu của Tiểu Quỷ, chặt chẽ như một cây đao nắm chặt trong tay.
Ngươi xem, lúc trước còn lợi hại bảo hai người bọn họ đi cho Yến Thừa Cựu ăn đau khổ, không phải là nó nói hay sao?
"Được." Sóng Âm và Cuồng Phong vội vàng trói Yến Thừa Cựu lại, đây là dây thừng làm từ gân cốt Dương Tuyển thú, cầm cưa điện cũng cắt không nổi chứ nói chi là Yến Thừa Cựu.
"Vậy kế tiếp chỉ cần nói cho lão Thương để hắn rút lui là được." Cuồng Phong nhìn nửa bàn tay bị khuyết mất của mình, trong lòng tức giận bất bình, cái tay này cứ để mãi cũng không được, chỉ có thể đi gặp bác sĩ để làm được hỗ trợ trị liệu.
Chờ đến lúc Môn Vương lợi dụng thằng nhóc này xong thì hắn phải "báo đáp" cậu thật tốt mới được!
Cuồng Phong hung hăng trừng mắt nhìn Yến Thừa Cựu đang hôn mê bất tỉnh, tưởng tượng tới bộ dáng bi thảm sau đó của cậu mới có thể đè nén tức giận trong lòng xuống.
"Khoan đã, chúng ta không thể rời đi như vậy được." Sóng Âm nhìn người bị Cuồng Phong khiêng lên, vội vàng hô.
"Làm sao nữa?"
"Yến Thừa Cựu cũng chỉ là người bình thường, chúng ta muốn trở về cũng phải mất lộ trình mười ngày, nếu không mang theo đồ vật ngăn cách ánh mặt trời theo thì chỉ sợ đi được nửa đường cậu ta đã chết rồi." Sóng Âm nhịn không được cảm thán "Nơi này dù lớn nhỏ bao nhiêu thì cũng là căn cứ, hai người các ngươi đi trước, ta đi xem sao, nhân tiện giúp lão Thương một phen."
"Tùy ngươi."
Sóng Âm xác định hai người đi rồi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nếu họ đi theo thì ngược lại sẽ gây không ít phiền toái cho y, cứ mang theo Yến Thừa Cựu trở về như vậy thì có thể báo cáo kết quả công tác, cho dù Môn Vương có ở đâu thì tác dụng cũng bị giới hạn trong này.
Hiện tại Dương Tuyển giả thức tỉnh ngày càng nhiều, về sau thế giới này cũng sẽ trở thành thiên hạ của bọn họ, tuy rằng năng lực của y nghe thì lợi hại, nhưng y không thể khai phá đến tận cùng nên cũng không có bao nhiêu tác dụng. Y không muốn trở thành sát thủ giống Cuồng Phong hay bị cô lập như Tiểu Quỷ Đầu. Nhưng chỉ có thể để Môn Vương sai đâu đánh đó như Thiên Lôi thì y mới có thể khai phá ra giá trị của mình.
Nhà an toàn ở thành phố Z so với mấy đại căn cứ kia thì không có gì xuất sắc, nhưng có thể tồn tại ở tận thế này thì tự nhiên có chỗ độc đáo. Trước khi thức tỉnh Sóng Âm đã tốt nghiệp đại học địa chất, đối với khoáng sản gì đó đều biết rõ ràng. Sau khi đến nhà an toàn này thì y đã biết được đây là một quặng sắt vô cùng tốt. So sánh Dương Tuyển giả bọn họ với người thường thì họ thiếu hai thứ, một là nhân số, hai là vũ khí. Nếu có thể chiếm được nơi này thì thời điểm khai thác quặng sắt cũng không thể thiếu một phần công lao của y!
Sóng Âm ở đây lắc lư một vòng, càng thêm khẳng định phán đoán của bản thân, trực tiếp đưa tin cho đồng minh ở Dương Minh, nói ra địa chỉ nhà an toàn.
Còn người ở đây thì...
Haha, dù sao tới lúc mặt trời ra thì bọn họ cũng chết, chết trước chết sau thì có gì khác nhau? Chết trong tay Dương Tuyển giả tốt xấu gì cũng là một loại sung sướng.
Sóng Âm chạy đến viện Khoa Học, thành công trộm được mấy cái túi ngủ, xong việc liền vội vàng đuổi theo đám Cuồng Phong.
Lại nói đến Lâm Ẩm Vô bên kia.
Tay súng thiện xạ am hiểu nhất là tấn công từ phía xa, gã có thể thao túng viên đạn để nó trúng đích ở bất kỳ vị trí nào, nhưng hung danh bên ngoài của Lâm Ẩm Vô không khỏi khiến gã chột dạ. Trách thì trách gã bị phát hiện quá dễ dàng, bằng không thì sao có thể chấp nhận "trọng trách" được chết bất cứ lúc nào?
Gã một bên biến hóa vị trí của mình không ngừng, một bên không ngừng bắn tới phía Lâm Ẩm Vô, trong lòng cũng không ngừng thóa mạ đám Cuồng Phong làm việc chậm trễ, không phải chỉ là đi bắt một người bình thường về hay sao, như thế nào lâu như vậy còn chưa phát tin rút lui cho gã? Không lẽ bọn họ muốn nương tay Lâm Ẩm Vô để giết chết mình?
Tay súng thiện xạ càng nghĩ càng gấp, mắt thấy mỗi nơi gã từng ở đều bị Lâm Ẩm Vô hủy sạch sẽ, mà viên đạn của chính mình còn chưa kịp tiếp cận Lâm Ẩm Vô đã bị chắn xuống dưới. Người chết một lần càng hiểu rõ cái chết đáng sợ tới mức nào, nếu nằm trong tay Lâm Ẩm Vô thì chỉ có thể trải nghiệm cảm giác sống không bằng chết!
Mặc kệ.
Tay súng thiện xạ một hơi bắn mười phát, không muốn tiếp tục ở lại với Lâm Ẩm Vô, đến nỗi đám Cuồng Phong bên kia có xong việc hay không cũng không phải chuyện mà gã nên quản nữa, chạy trước rồi nói.
-------------------
Thời điểm Yến Thừa Cựu mơ mơ màng màng tỉnh lại phát hiện mình bị người ta khiêng trên vai, trước mắt là một mảnh đen nhánh, chẳng những bị trói hai tay toàn thân trên dưới đều bị cột lại, không gian vô cùng hẹp hòi, phảng phất giống như cậu đang ở trong một cái túi ngủ.
Túi ngủ?
Hiện tại là ban ngày?
Chờ đến khi thanh tỉnh một chút, Yến Thừa Cựu hoàn toàn nhớ lại những ký ức trước khi hôn mê. Nếu cậu nghĩ không sai thì hẳn bản thân cậu đã rơi vào tay mấy tên Dương Tuyển giả này rồi. Bây giờ muốn trốn cũng trốn không được, không bằng nghe xem bọn họ nói gì trước?
"Yến Thừa Cựu còn chưa tỉnh sao?" Sóng Âm nhìn túi ngủ trên vai Cuồng Phong, nói.
"Sao có thể dễ dàng như vậy được?" Cuồng Phong đổi Yến Thừa Cựu qua vai bên kia, cực kỳ bất mãn với việc mình phải làm cu li "Ít nhất phải đợi đến tối mới có thể tỉnh lại. Mà sao lão Thương còn chưa đuổi theo, chẳng lẽ bị Lâm Ẩm Vô giết rồi?"
"Ông ta nói chờ chúng ta ở chỗ bác sĩ." Sóng Âm khẽ nhíu mày nói "Ông ta sợ Lâm Ẩm Vô bất chấp tất cả đuổi theo, bảo chúng ta tốt nhất nên đi đường vòng, miễn cho bị hắn ngăn lại. Ông ta không muốn lại phải chiến đấu với Lâm Ẩm Vô nữa."
"Xuy." Cuồng Phong khinh thường cười nhạo một tiếng "Không phải ông ta luôn tự hào về kỹ năng bắn súng của mình, giết người trong một ngàn dặm hay sao? Sao lại vừa mới đối mặt cùng Lâm Ẩm Vô một chút đã bị biến thành cái dạng này rồi?"
Yến Thừa Cựu nghe đến đó, suy đoán trong lòng được chứng minh, quả nhiên là bởi vì cái tên gia hỏa Lâm Ẩm Vô kia!
Này đại khái gọi là cửa thành bốc cháy vạ lây cá ao đi.
"Lâm Ẩm Vô có thể một mình tồn tại bên ngoài lâu như vậy, khẳng định có chỗ hơn người. Lão Thương cũng coi như thân kinh bách chiến, đối mặt với cả một quân đội mà không có một cái chớp mắt, hiện tại ông ta lại kiêng kỵ Lâm Ẩm Vô như thế ắt hẳn có nguyên nhân." Sóng Âm nhìn thoáng qua Cuồng Phong đang tự phụ, nguy cơ trong lòng ngày càng nặng "Chúng ta bắt tên Yến Thừa Cựu này tốn quá nhiều thời gian, thương thế trên người cũng không ổn, không bằng đi tới chỗ bác sĩ trước, chừng nào Lâm Ẩm Vô xuất hiện rồi nói tiếp."
"Ai, vậy mấy ngày nữa thì ta mới có thể ăn chocolate?" Tiểu Quỷ nghe tới đây có chút bất mãn, nếu không phải nó còn nhỏ không khiêng được Yến Thừa Cựu thì nó đã sớm mang cậu về với Môn Vương rồi, còn cần phiền toái như thế này nữa sao?
"Tiểu Quỷ, nếu ngươi không vui thì có thể trở về." Cuồng Phong liếc xéo Tiểu Quỷ, hắn vốn không muốn đi cùng một đứa nhóc phiền toái như vậy, bản lĩnh thì không có bao nhiêu lợi hại nhưng cái tính gây chuyện này rất giỏi chọc giận người khác.
"Vậy nghe lời hai chú đi." Tiểu Quỷ lộ ra một nụ cười ngây thơ, phảng phất như tâm tư độc ác gì đó không hề tồn tại, chỉ là lời nói ra không mấy dễ nghe "Dù sao chú Cuồng Phong đã bị chặt đứt mấy ngón tay, ăn cơm cũng không được thuận tiện cho lắm."
"Ngươi!"
Cuồng Phong bắt đầu gây lộn với Tiểu Quỷ.
Yến Thừa Cựu cẩn thận nghe mấy người này nói chuyện, tâm tình phức tạp.
Căn bản cậu cho rằng tính tình Lâm Ẩm Vô đã đủ kém, không nghĩ tới trên trời còn có trời, trên người còn có người. Con nít không giống con nít, người lớn không giống người lớn, một lời không hợp liền muốn động thủ, nửa điểm do dự cũng không có, giống như là một cỗ máy giết người vậy.
Nếu hơn phân nửa Dương Tuyển giả đều có loại tính cách này thì cho dù toàn bộ người bình thường có biến thành Dương Tuyển giả đi chăng nữa thì cũng có ngày thế giới này bị phá hủy trong